Đi ra khỏi đường Tây Ung Thành, Trương Văn Trọng chỉ bãi đỗ xe, nói: "Xe tôi đậu ở đó, ông đi cùng tôi đi. Đặt xe đạp của ông trên xe tôi, sau đó chúng ta đến khám bệnh cho con ông."
      "Được." Lữ Lương gật đầu, sau đó trên mặt hiện lên biểu tình co quắp, nói: "Chỉ sợ làm trầy xe anh."
      Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, nói: "Trầy thì trầy, không sao cả."
      Lữ Lương nở nụ cười hàm hậu, cũng không nói thêm, đẩy xe đạp đi theo bên người Trương Văn Trọng, đi vào bãi đỗ xe.
      Sau khi giúp đỡ Lữ Lương bỏ xe đạp vào trong xe, Trương Văn Trọng mở cửa xe cùng hắn ngồi vào trong.
      Lái xe ra khỏi bãi, Trương Văn Trọng hỏi: "Lữ tiên sinh, con trai của ông đang ở đâu? Chúng ta nên đi về hướng nào?"
      Lữ Lương vội vã nói: "Huyện Hòa Đình, bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình, con tôi đang nằm trị liệu ở đó, vốn tôi muốn cho nó tới bệnh viện lớn ở Ung Thành trị liệu, nhưng bệnh viện lớn tốn hao nhiều quá, người làm công bình thường như tôi vốn không gánh nổi. Nếu không bởi vì chút tích súc trong nhà đều đã tiêu hết trong căn bệnh của đứa con, không còn tiền tiếp tục ở lại bệnh viện tiếp thu trị liệu, tôi cũng sẽ không đem chiếc gương đồng gia truyền bỏ ra đem bán. Lại nói, tôi thực sự là một bại gia tử, thực sự là xin lỗi tổ tiên, ngay cả bảo bối gia truyền cũng không giữ được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play