"Bác sĩ Trương, vô cùng cảm tạ anh." Triệu Trác Khải nhanh chân bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, nắm lấy hai cánh tay của hắn, dùng sức lắc mạnh.
Trương Văn Trọng nói: "Đừng quá khách khí, cứu người vốn là công việc của người thầy thuốc. Tôi chỉ làm theo bổn phận của mình thôi."
"Bất kể nói thế nào, tôi cũng đều cảm tạ anh." Triệu Trác Khải thần khẩn nói tiếp: "Anh yên tâm, ngay chiều hôm nay tôi và Uyển Dung sẽ cùng nhau đi tới phòng khám trong trường đại học Ung Thành, hướng Lâm bác sĩ giải thích."
"Được, tôi đợi hai người." Trương Văn Trọng gật đầu nói.
Triệu Trác Khải nói vài tiếng cảm tạ Trương Văn Trọng xong, cũng buông lỏng hai tay hắn ra, nhanh chân bước tới giường bệnh. Hắn và Trần Uyển Dung giống nhau, đều thương yêu con gái vô cùng.
Lúc này, Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển từ phía sau đi tới.
"Lý chủ nhiệm, đơn thuốc tôi viết lúc trước, cô còn giữ nó không?"
"Vẫn giữ." Lý Uyển gật đầu.
Trương Văn Trọng liền cẩn thận dặn dò: "Từ hôm nay trở đi, dựa theo đơn thuốc này, mỗi ngày nấu ba chén canh Bổ Trung Ích Khí cho bệnh nhân uống. Năm ngày sau bệnh tình của Triệu Lâm Di sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó là hoàn toàn có thể xuất viện rồi."
"Được, tôi nhớ rồi." Lý Uyển vội vàng đáp ứng.
"Chuyện còn lại bàn giao cho hai người xử lý, hẳn là không có vấn đề gì." Trương Văn Trọng móc điện thoại từ trong túi quần ra nhìn thời gian, lúc này đã là mười hai giờ bốn lăm phút trưa rồi. "Tôi phải đi đây, chiều nay tôi vẫn còn phải đi làm nữa. Hẹn gặp lại chư vị sau."
"Đợi một chút Trương tiên sinh, anh đừng vội vàng như vậy chứ." Nhạc Tử Mẫn khẩn trương nói: "Hôm nay anh lại giúp đỡ bệnh viện chúng tôi, thật sự là vô cùng cảm kích. Hiện giờ đã là quá trưa mất rồi, anh ở lại dùng cơm rồi hãy trở về nhé."
"Đúng … Đúng … Liền để tôi làm chủ mở tiệc chiêu đãi bác sĩ Trương cùng chư vị bác sĩ ở đây đi." Triệu Trác Khải cũng muốn đoạt lấy nhân tình mời khách.
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, lắc đầu cự tuyệt nói: "Ý tốt của mọi người, tôi xin tâm lĩnh. Bất quá hôm nay thật sự không được, tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết, để hôm khác tính sau vậy." Dứt lời hắn liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Trương Văn Trọng cương quyết đi về, Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển cũng đành phải theo ra phía sau.
Trên đường rời khỏi phòng bệnh cao cấp, Nhạc Tử Mẫn thần tình có vẻ áy náy, hắn khẽ thở dài một tiếng nói: "Tai nạn xe hôm trước là nhờ vào sự trợ giúp của Trương tiên sinh, nên bệnh viện chúng ta mới cứu sống được hai tính mạng. Hôm nay lại phải nhờ cậy vào Trương tiên sinh mới trị được quái bệnh rong huyết cơ năng của Triệu Lâm Di. Nói vậy bệnh viện chúng ta đã thiếu nợ Trương tiên sinh không ít đâu, vốn là tôi muốn cấp cho Trương tiên sinh một chút kinh tế để bù đắp lại phần nào. Nhưng mỗi lần đều bị Trương tiên sinh từ chối. Mà theo tôi quan sát thì cuộc sống của hắn cũng không phải dư dả gì đâu."
"Bác sĩ giống như hắn, quả thật chính là tấm gương cho chúng ta noi theo. À, tôi vừa nghĩ được một cái biện pháp." Đột nhiên hai mắt Lý Uyển sáng ngời, nàng vội vàng lôi kéo Nhạc Tử Mẫn nói: "Nhạc phó viện trưởng, không phải ông cũng là tiến sĩ giảng dạy trong trường đại học Ung Thành sao? Không bằng để Trương tiên sinh làm trợ lý giảng dạy cho ông đi. Như vậy nguồn thu nhập hàng tháng của Trương tiên sinh cũng nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ, hắn sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy đâu?"
Nhạc Tử Mẫn nhãn tình sáng rực, gật đầu hô lên: "A … Biện pháp này của cô rất không tệ. Được rồi, cứ làm theo lời cô nói. Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại thương lượng với Trương tiên sinh, chỉ cần hắn chịu đồng ý. Ngay chiều nay tôi liền chạy sang đại học Ung Thành, giải quyết luôn vấn đề này."
------------------