Nhìn thấy Trương Văn Trọng nhíu mày, cha con Uông bá nhất thời liền khẩn trương lên, Uông bá càng thấp thỏm bất an hỏi: "Làm sao vậy tiểu Trương, vì sao cậu nhíu mày? Chẳng lẽ mấy món ăn này không hợp khẩu vị của cậu? Nhưng cậu còn chưa ăn."
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem sự thật nói cho Uông bá và Uông Đình, hắn tìm một lý do, cười che giấu nói: "Uông bá, bác hiểu lầm rồi, cháu nhíu mày cũng không phải vì mấy món ăn không hợp khẩu vị, mà bởi vì cháu đang suy nghĩ mỗi lần đến chỗ bác đầu được ăn thức ăn thật ngon, đều làm cho miệng cháu sinh hư, hiện tại cháu ăn món ăn ở tiệm cơm khác đều cảm thấy thật khó nuốt xuống. Nếu như vậy sau này thật không biết làm sao mới tốt."
Sự thấp thỏm trong lòng Uông bá nhất thời biến mất sạch sẽ, ha ha cười lớn nói: "Tôi còn nghĩ cậu vì chuyện gì mà nhíu mày, nguyên lại chính là vì chuyện này sao? Chuyện này dễ làm thôi, sau này một ngày ba bữa cơm cậu đều đến đây ăn, không phải được rồi sao?"
"Như vậy thật quá làm phiền Uông bá." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, vươn đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng thưởng thức, tán thán tự đáy lòng: "Ân, ăn ngon, vừa mềm mại lại ngọt ngào, thực sự là không tệ. Uông bá, không nghĩ tới gần một tháng không gặp, tài nấu bếp của bác đã đề thăng không ít."
Nhìn Trương Văn Trọng ăn ngon lành, Uông bá cảm thấy vừa kiêu ngạo lại cao hứng, cười ha hả nói: "Nếu ăn ngon, vậy cậu ăn nhiều thêm một chút đi."
"Dạ được." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Uông bá, bác cũng đừng đứng mãi ở đây nói chuyện với cháu, bác cứ làm việc của mình đi."
"Được rồi, tôi cũng không khách khí với cậu nữa, cậu từ từ ăn, có gì cần cứ nói với tôi." Lúc này Uông bá thật sự bề bộn nhiều việc, sau khi nói những lời này, hắn lập tức xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT