Nếu tính cách Tô Hiểu Hồng bưu hãn hơn một chút, chỉ sợ nàng đã cho Hoàng Nguyệt một bạt tai, sau đó lại chỉ vào mũi Hoàng Nguyệt, lớn tiếng mắng: "Cô** mới làm chuyện đuối lý! Toàn gia của cô đều làm chuyện đuối lý!" Đáng tiếc chính là, tính cách Tô Hiểu Hồng còn chưa bưu hãn đến nông nỗi như vậy. Cho nên tràng cảnh như thế nàng cũng chỉ có thể tưởng tượng trong lòng. Trên thực tế, khi đối mặt với giọng nói cả vú lấp miệng em của Hoàng Nguyệt, nàng cũng chỉ dùng giọng nói băng lãnh đáp: "Đừng hiểu lầm, tôi cũng không hề làm chuyện gì đuối lý, nhất là không làm chuyện gì đuối lý với cô. Nguyên nhân nhìn thấy cô mà bỏ đi rất đơn giản, chỉ là vì tôi không muốn cùng cô ở chung một địa phương mà thôi."
Tô Hiểu Hồng lôi kéo Trương Văn Trọng, đã nghĩ muốn nhanh rời khỏi cửa hàng.
Hoàng Nguyệt như không nghe ra được ý tứ châm chọc bên trong câu nói của Tô Hiểu Hồng, trái lại còn có chút đắc ý ngẩng đầu lên, cười duyên nói: "Không nghĩ tới, tiểu muội cô cũng có chút tự mình hiểu lấy, không ngờ cũng biết với thân phận địa vị của cô, thật không xứng ở cùng một chỗ với tôi, cho nên mới muốn nhanh rời đi một chút. Nhưng cô và tôi tốt xấu cũng từng là bạn học, con người của tôi lòng dạ rất rộng, tuyệt đối sẽ không chú ý thân phận địa vị của cô. Ai, lại nói, chúng ta gần một năm không có gặp mặt phải không? Thực sự là không ngờ, ở đây lại đụng được cô. Cô cũng đừng vội vã đi, thật vất vả mới gặp mặt, cùng tôi trò chuyện một chút đi."
Tô Hiểu Hồng rất rõ ràng, "nói chuyện phiếm" của Hoàng Nguyệt trên thực tế là đơn phương khoe khoang. Nàng cũng không hứng thú ở lại xem Hoàng Nguyệt biểu diễn phô trương. Huống chi, ngày trước nàng và Hoàng Nguyệt còn có khúc mắc. Cho nên Hoàng Nguyệt "nói chuyện phiếm" tuyệt đối cũng không phải muốn ôn chuyện tốt đẹp gì. Nói không chính xác, Hoàng Nguyệt sẽ nói ra những lời làm cho nàng phẫn nộ, cho nên nàng vội vàng nói: "Miễn, miễn, hai chúng ta không giống nhau, hứng thú sở thích cũng không giống, không có gì hay trò chuyện. Huống chi tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Tôi đã nói, sẽ không chú ý thân phận địa vị của cô, sao cô cứ tự ti như vậy?" Hoàng Nguyệt chắn ngay trước người Tô Hiểu Hồng, khoan thai hít một tiếng, ánh mắt rơi vào chiếc túi xách màu hồng phấn Tô Hiểu Hồng nhìn thấy khi nãy, chỉ vào túi xách nói: "Cô rất thích túi xách này sao? Sao không mua nó đi?"
"Không có tiền, mua không nổi." Tô Hiểu Hồng gằn tiếng.
Vẻ mặt Hoàng Nguyệt như đương nhiên, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, người như cô, cả đời cũng chưa chắc mua được một túi xách như vậy cho mình. Nhưng tôi thì khác, cô xem toàn thân trên dưới của tôi, có thứ gì không phải hàng hiệu nổi tiếng thế giới? Tôi lén lút nói cho cô, dù nội y tôi mặc cũng là hàng hiệu nổi danh thế giới." Vừa nói cô ta vừa cầm túi xách màu hồng, quay nhìn vào gương, vui vẻ nói: "Ôi uy, thực sự là không ngờ, ánh mắt của tiểu muội cô đúng là không sai nha. Túi xách này quả nhiên là đẹp, ai, chỉ tiếc giá cả quá đắt, cô mua không nổi. Nhưng mười vạn nguyên sao, với tôi mà nói, chỉ là chuyện vặt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT