Bữa cơm trưa, không chỉ dì Tiễn lấy ra tất cả vốn liếng, làm những món ăn mà bà sở trường nhất, đồng thời Trương Trạch Thụy cũng đem cả rượu Mao Đài cất giữ nhiều năm luyến tiếc không nỡ uống đi ra, cùng Trương Văn Trọng và Vương Hân Di thưởng thức. Thậm chí cả Trương Thành Quý đã kiêng rượu nhiều năm, hôm nay cũng ngoại lệ giơ chén rượu lên, cười a a uống cạn một chén.
      Sau khi cơm nước xong, Trương Thành Quý ôm một bình trà, nói lời tự đáy lòng: "Giống như hôm nay, người một nhà ngồi một chỗ ăn cơm, ta đã trông đợi suốt bốn năm năm. Ta già rồi, cũng không có tham vọng gì quá đáng, chỉ hi vọng, trong cuộc sống sau này, có thể thường xuyên được như hôm nay, người một nhà đoàn tụ cùng nhau dùng cơm."
      Trương Trạch Thụy cùng Vương Hân Di đều không nói, hai đôi mắt vẫn nhìn thẳng Trương Văn Trọng, cùng chờ đợi câu trả lời của hắn.
      Trương Văn Trọng cười đáp: "Yên tâm đi ông nội, sau này cháu sẽ thường trở về."
      Vương Hân Di cười nói: "Em trai, vừa rồi lúc ăn cơm, không phải em nói có quà cho chúng tôi sao? Là quà gì vậy? Nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem."
      "Cũng may chị nhắc nhở em, bằng không em lại quên việc này." Trương Văn Trọng cười nói đùa, sau đó xoay người đi mở valy hành lý.
      "Nếu em dám quên mua quà về, cẩn thận chị đánh cho mông em nở hoa." Vương Hân Di cũng nói đùa, đồng thời cầm lấy một trái nho, dụ dỗ Tam Túc Ô, cũng tò mò dò hỏi: "Ai, em trai, em nuôi con chim gì vậy? Đen thui, thoạt nhìn thật là kỳ quái."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play