Cả buổi sáng Lâm Tử Mạn cũng không nói chuyện với Trương Văn Trọng, ngay đến buổi trưa tan tầm, nàng còn sớm về trước. Tan tầm sớm là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tử Mạn đến phòng y tế làm việc. May mắn chính là lúc Lâm Tử Mạn bỏ về, Tô Hiểu Hồng đang cắm đầu chơi trò chơi, cũng không có chú ý tới. Bằng không với tính tình bát quái của nàng, tất nhiên sẽ quấn quýt lấy Trương Văn Trọng để hỏi cho ra lẽ.
      Sở dĩ hôm nay Lâm Tử Mạn biểu hiện khác thường như thế, chính bởi vì nụ hôn của sáng sớm hôm qua. Nói thật ra, lúc đó Lâm Tử Mạn chỉ muốn hôn lên gương mặt Trương Văn Trọng, ai biết khi nàng vừa nghiêng tới lại ma xui quỷ khiến hôn lên môi Trương Văn Trọng. Tuy rằng chỉ lướt qua, thế nhưng mỗi khi nàng nhớ tới mình chủ động, luôn luôn cảm thấy xấu hổ đỏ mặt. Nàng vừa lo lắng Trương Văn Trọng vì chuyện này mà hiểu lầm, vừa mong muốn hắn sản sinh hiểu lầm. Loại tâm tình mâu thuẫn này dằn vặt làm nàng rất khó chịu. Thậm chí suốt cả đêm qua, nàng bởi vì chuyện này mà trằn trọc suốt đêm cũng không thể ngủ.
      Hôm nay đi làm, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Nhất là khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng, vừa sợ đối phương đề cập chuyện sáng sớm hôm qua, vừa lại có chút chờ mong, loại tâm lý này luôn mâu thuẫn dằn vặt khiến cho nàng có thái độ khác thường, nên sớm tan tầm tránh mặt. Nàng lo sợ không biết sau khi tan ca, làm sao đối mặt Trương Văn Trọng.
      Thế nhưng Lâm Tử Mạn cũng không hề biết, vào buổi sáng Trương Văn Trọng nhìn thấy nàng thì tâm thần hắn cũng có chút thất thủ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh. Dù sao hắn cũng từng là một vị tiên nhân tu luyện ngàn năm, đã sớm bước qua cửa ải tu tâm. Nếu không phải bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, chỉ sợ nụ hôn của Lâm Tử Mạn cũng sẽ không khả năng làm cho hắn thoáng bị thất thần.
      Đến thời gian tan ca buổi trưa, Trương Văn Trọng vừa cởi đi áo blouse, thay vào thường phục, một thanh niên đầu trọc khoảng hai mươi tuổi đột nhiên đi tới trước cửa phòng hắn, dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới.
      Tô Hiểu Hồng cũng nhìn thấy thanh niên cổ quái này, mặc dù không giải thích được cử động của hắn, nhưng cũng hảo ý nói: "Anh muốn khám bệnh sao? Muốn khám bệnh thì vào đi."
      Ai biết thanh niên trẻ tuổi cũng không hề cảm kích, trái lại còn trừng mắt liếc Tô Hiểu Hồng, hừ lạnh một tiếng cũng không để ý nàng. Sau đó lại híp mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng vài giây, phảng phất như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn. Cuối cùng mới xoay người bước nhanh rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play