Mỗi ngày Trương Văn Trọng đều tới phòng y tế trong trường đại học rất sớm. Ngày xưa, khi hắn đi tới phòng y tế, bình thường chỉ có một mình Tô Hiểu Hồng đến trước hắn, vội vàng thay hắn quét tước phòng làm việc hay pha trà gì đó. Thỉnh thoảng cũng có vài lần Lâm Tử Mạn đến sớm hơn hắn. Ngoại trừ Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn, thì chẳng thấy có ai đến phòng y tế sớm hơn hắn. Những đồng sự cùng làm việc bên trong phòng y tế, đều đến giờ làm mới tới.
Thế nhưng ngày hôm nay, khi Trương Văn Trọng đi tới phòng y tế, cũng liền kinh ngạc phát hiện, bên trong phòng y tế đúng là một cảnh tượng nhiệt náo kín người hết chỗ.
"Đây. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ đột nhiên bạo phát ra chuyện gì hay sao?" Nhìn bên trong phòng y tế, cả trai lẫn gái nhìn qua không dưới trăm người. Phản ứng đầu tiên Trương Văn Trọng liền nghĩ tới đột phát bệnh tình.
Bất quá, Trương Văn Trọng rất nhanh liền phủ định sự suy đoán của chính mình: "Sai rồi, những người này sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh có thần, căn bản không phải người có bệnh."
Ngay lúc Trương Văn Trọng kinh nghi không giải thích được, trong đám người xuất hiện thân ảnh của Tô Hiểu Hồng. Từ xa nhìn lại, Tô Hiểu Hồng phảng phất như bị người chung quanh quấn quýt để hỏi han gì đó, chẳng hiểu sao nhìn qua tâm tình của nàng như có chút phiền táo.
Trương Văn Trọng vội vã gọi Tô Hiểu Hồng, sau đó hỏi: "Ngày hôm nay có chuyện gì vậy? Thế nào mới sáng sớm thì có nhiều người chạy tới phòng y tế của chúng ta? Xem dáng dấp của bọn họ cũng không có vẻ có bệnh a."
Nghe thanh âm của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng đang bị những người chung quanh làm phiền táo nhất thời cảm thấy vui mừng quá đỗi. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Văn Trọng, nàng cũng mừng rỡ kêu lên: "Lão sư, thầy rốt cục tới."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT