Sắc mặt Mộng Thiên Nguyệt nặng nề, hắn nói: “Chẳng phải Hoa gia năm đó... Chính là ví dụ rõ ràng à, sau khi kẻ đầu sỏ đền tội, con hắn... Lúc ấy đang là một thanh niên hai mươi tuổi, đương sự đã tha cho hắn một mạng, không ngờ thằng nhóc Hoa gia đó không biết mang hơn, thay vào đó, hắn sử dụng vô số phương pháp độc ác để tạo ra một lượng lớn chất độc rồi đầu độc nhiều nguồn nước khác nhau ở thành Phượng Hoàng, sau đó phóng hỏa đốt cháy kho dầu... Sau hắn bị đuổi đến đường cũng, hắn đã ôm bom tự sát ở khu đông dân cư...”
                “Một người đã độc hại gần chục ngàn dân...”
                Mộng Thiên Nguyệt nặng nề nói: “Thầy Tần, có lẽ ngươi không rõ cảm xúc của chúng ta, nhưng thành Phượng Hoàng là quê hương của chúng ta, chúng ta không thể mạo hiểu được, cũng không dám mạo hiểm.”
                Tần Phương Dương chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, cảm giác bị đối phương nhét một đống ruồi bọ vào họng, hắn phiền lòng phất tay nói: “Đưa đi đi.”
                “Đưa đi.”
                Mộng Thiên Nguyệt ra lệnh.
                Các cô gái không nói lời nào, họ mang đồ đi ngay lập tức, vài cô gái bên ngoài nhanh chóng bước vào mở cửa sổ để đẩy nhanh quá trình lưu thông không khí, sau đó lại vận khởi công pháp, phun hơi nước trong không trung, phất tay áo như khiêu vũ, chỉ chốc lát đã thay đổi cả bầu không khí trong căn phòng, cả quá trình hòa toàn không có hỗn độn, không tạo ra động tĩnh lớn, lại có vài phần cảnh đẹp ý vui.
                Một lúc sau, mùi trà lại thoang thoảng trong không gian, không khí tươi mát hợp lòng người.
                “Chủ tịch Mộng và Ninh gia chủ, hai người lo lắng như vậy là có lý, có thể hiểu được, nhưng giết cả nhà người ta là quá bốc đồng, quá cực đoan!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play