“Ta nghi rằng tên Tả Tiểu Đa kia thi triển nguyền rủa. Mà Tần Phương Dương đánh gãy chân con chúng ta là đã mưu tính từ trước. Hai tên đó chính là đầu sỏ tội lỗi.”
“Xong việc còn muốn chúng ta gọi điện báo cho hắn? Sao chúng ta phải báo cho hắn? Hắn vốn là thầy giáo dẫn đội, con chúng ta là học sinh Nhị Trung, đến trường vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cần phải báo cáo sao?”
“Lẽ nào mỗi tối chúng ta còn phải gọi điện thoại cho thầy cô trong trường bảo ngày mai con chúng ta đi học sao? Đúng là hoang đường.”
“Từ xưa đến nay làm gì có đạo lý đấy.”
Một đám phụ huynh nghe Thẩm Ngọc Thư nói bỗng có cảm giác rất là có lý.
Ở trên bục cao cách cổng trường một trăm trượng, Tân Phương Dung đang ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người nhà ở cổng trường, trong lòng ầm thầm thở dài.
Bởi vì tu vi của hắn, những lời mà người này nói hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Hắn rất hiểu, các phụ huynh có phản ứng như vậy thực sự là rất bình thường.
Con của ai mà không phải là bảo bối chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT