Yêu Hoàng thở dài, đưa tay kéo vợ vào lòng, ôm chặt, giọng hắn lắng xuống, nói: “Ta không phải không nghĩ đến khả năng lão Thất quay về, thế nhưng lão Thất đã thân tử đạo tiêu hơn trăm nghìn năm. Những năm qua, lên tận Bích Lạc xuống thẳng Hoàng Tuyền, hai người chúng ta cũng không thể tìm nổi một mảnh tàn hồn. Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, nhưng mà, có lẽ không thể nào xảy ra được.”
Yêu Hậu khép mắt, miễn cưỡng cười nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, không có tin tức mới là điềm lành, ta không cam lòng từ bỏ một chút hy vọng nhỏ nhoi đó. Hôm nay xảy ra sự việc kỳ lạ, ta lỡ buột miệng nói ra, làm ảnh hưởng đến bệ hạ, khiến ngươi sầu lo theo ta, haizz.”
Vợ chồng hai người tựa sát vào nhau, truyền cho nhau chút hơi ấm.
Mặc dù Yêu Hậu đang tỏ ra bình tĩnh lại, nhưng sao Yêu Hoàng có thể không nhận ra trạng thái của vợ mình. Nàng là người kiên cường, lại thật ít khi mềm yếu rúc vào lồng ngực hắn như bây giờ, chứng tỏ trong lòng nàng chưa hề từ bỏ hy vọng.
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, có thể quên thì hãy đừng nhớ nữa.” Yêu Hoàng nói khẽ.
“Nếu là người khác, chỉ sợ họ đã nản lòng cho qua, hoặc lựa chọn xóa sạch ký ức.”
Yêu Hậu hời hợt nói: “Nhưng là một người mẹ, ta mãi không thể ngừng nhớ về con trai của mình, đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, làm thế nào bỏ được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT