Thật ra Băng Minh và Đại Không muốn tránh tiếp chuyện với đám người kia. Nếu để lão ma đầu này biết, lão đại nhà mình nhận tên tiểu tử Tả Tiểu Đa làm con nuôi, kiểu gì lão cũng xưng chú gọi cháu đến nghiện. Điều này tạm không nhắc đến, còn có việc bối phận bị hạ thấp! Chỉ riêng chuyện gặp trên chiến trường chưa tính, sau này lúc bình thường cũng gặp hắn, thật sự rất khó chịu. Cho nên hoàn toàn không thể đánh chào hỏi, chào lão ma đầu một tiếng, kiểu gì lão cũng hỏi: “Sao các ngươi lại chào như thế?”
Vấn đề này tuyệt đối không thể trả lời. Đánh chết ta cũng không kể cho hắn nghe. Ừm… vì thế, tranh thủ thời gian, mau chạy!
Lệ Trường Thiên trông mà càng ngu hơn. Tình huống này là như thế nào??? Sao lại đi hết cả rồi? Có ý gì đây? Các ngươi hô đánh kêu giết lâu như thế sao không viết nốt phần sau??? Cũng nên giải thích cho lão phu việc làm của các ngươi đi chứ? Sao các ngươi cứ thế mà đi? Bốn người các người đều bị ngu à, đặc biệt đến cứu giúp kẻ thù vượt qua ải khó rồi dứt áo ra đi?!
Lệ Trường Thiên cảm thấy nghẹn tức ở ngực, cmn thà các ngươi theo ta đánh một trận, còn hơn phải ăn bực thế này.
Lệ Trường Thiên vô thức quay đầu nhìn sang bên, đương nhiên cạnh hắn là Tả Tiểu Đa trông cũng ngu luôn giống hắn.
Thật ra Tả Tiểu Đa còn ngơ ngác hơn cả hắn.
Chuyện vừa rồi là sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT