Tả Tiểu Đa thân thiết hòa nhã, ngây thơ mỉm cười, hào phóng làm ngược lại: “Lão nhân gia tên gì? Thật sự có nhã hứng, đơn độc một mình, ở trong rừng rậm này thong thả sống qua ngày, phần phóng khoáng này, phần tu dưỡng này, phần tâm tính này... khiến ta cực kì cảm phục!”
            Giơ ngón tay cái lên cao, nói: “Cao nhân hiền giả, khoan dung độ lượng, vốn là nên như thế, cần phải như thế. Và như thế thật khiến người hâm mộ.”
            Lão giả cười ha ha, nói: “Một khi người bạn nhỏ đã hâm mộ như thế, thế thì cứ ở lại nơi này làm bạn với ta, nhàn nhã sống qua ngày, chẳng phải là vui vẻ rồi ư?”
            “Hả?” Tả Tiểu Đa chết lặng, lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không được, không được, ta vẫn còn nhỏ, làm sao có thể sống những ngày như thế, tiền bối đừng nói đùa nữa.”
            Lão giả thản nhiên cười, nói: “Nói cũng đúng, người bạn nhỏ... Vẫn còn rất trẻ!”
            Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, vậy mà bị lão giả này diễn giải thành ẩn ý sâu xa, ý vị vô tận.
            Tả Tiểu Đa cười hì hì, nhưng không nói về chủ đề này nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play