Hai người thông minh liếc nhìn nhau, vội vàng mở miệng, đồng thời đổi cách xưng hô: “Tiên sinh bớt giận, hai ta cũng không có ý gì khác, chỉ là khi đi ngang qua, đã bị tiếng đàn của tiên sinh thu hút, cầm nghệ của tiên sinh quả thật xuất sắc, cao siêu phi phàm, cho nên không nhịn được, đã nán lại đây quấy rầy tiên sinh!”
“Ồ?”
Dịch Phong hơi hoảng hồn, nói: “Các ngươi cũng thích đánh đàn?”
“Ta có biết chút ít, nhưng thẹn không bằng tiên sinh.” Lý Giai Hân vội vàng nói, nhưng lời này của nàng có chút giả dối, thật ra xét về phương diện đàn, nàng đã đạt tới trình độ thâm sâu, cũng có danh xưng là Cầm Cô.
Chẳng qua, bình thường cầm nghệ khiến nàng có chút kiêu ngạo, nhưng trước mặt vị này, quả thật nàng cảm thấy không bằng.
“Biết một chút, biết một chút.” Từ Mặc Trúc ở bên cạnh cũng vuốt trán, vội vàng gật đầu, mặc dù hắn không hiểu đàn, nhưng mà lúc này cho dù không hiểu cũng chỉ có thể bất chấp mà nói là biết một chút.
“Thì ra là thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play