Ngày hôm sau, khi sắc trời vừa hừng sáng, Bạch Hàn Tuyết nhẹ nhàng lấy bàn tay to của Diệp Thiên Dật trong bộ đồ ngủ của nàng ra. Sau đó, từ từ rời khỏi giường.
Đau quá!!
Bạch Hàn Tuyết suýt tí nữa là rơi nước mắt xuống…..
Nhưng rất nhanh chóng nàng làm quen với nó, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thiên Dật, rồi nhẹ nhàng mặc quần áo của mình vào, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa, đứng trước cửa lưu luyến nhìn Diệp Thiên Dật. Cảnh này thực sự giống y như lúc Diệp Tiên Nhi rời đi.
Chỉ có người phụ nữ thật lòng quan tâm ngươi mới có thể như vậy.
Diệp Thiên Dật nói muốn tiễn nàng đi. Nhưng mà nàng không muốn để Diệp Thiên Dật đi tiễn mình. Nàng có chút sợ nếu như hắn tiễn nàng đi, nàng lại không nỡ rời đi.
“Đi đây, lần sau gặp.”
Bạch Hàn Tuyết thì thào nói nhỏ, sau đó đóng cửa lại. Ngay lúc đó, Diệp Thiên Dật mở mắt ra.
Lúc Bạch Hàn Tuyết nhúc nhích một chút là hắn đã tỉnh lại rồi, chỉ là nắm mắt nằm yên đó mà thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT