Edit: Min

 

7361 theo sau Bùi Nhuận, lại bước vào gian bếp tối qua.

Tối qua, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào cơm hoa hoè, hơn nữa vì trời tối, ánh sáng lờ mờ nên cậu cũng không để ý lắm đến cách bài trí trong bếp.

Giờ đây, cậu mới nhìn rõ ràng hơn.

Gian bếp nhà Bùi Nhuận không lớn, nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp.

Không giống với những nhà khác trong thôn, bếp lò nhà y không quá to, chiếc nồi sắt đặt trên đó cũng chỉ dài chừng hai bàn tay của nam nhân trưởng thành, có lẽ vì trong nhà chỉ có một mình y.

Cách bếp lò không xa là một chiếc tủ gỗ hai tầng, hôm qua Bùi Nhuận đã lấy bát đũa và dấm từ trong đó ra.

Bên kia còn có một cái kệ gỗ, trên kệ từ trên xuống dưới chia làm ba tầng, mỗi tầng đặt một chiếc mẹt tre, bên trong đựng rau củ theo mùa.

7361 nhìn thấy Bùi Nhuận lật tìm trên kệ rau một lúc, sau đó lấy ra một nắm hành xanh rồi quay đầu hỏi cậu: “Hiện tại không còn hoa hoè nữa, canh bột cá được không?”

“Đó là gì?” 7361 chưa từng nghe qua, tò mò hỏi, “Ngon hơn cơm hoa hoè không?”

Khoé môi Bùi Nhuận khẽ cong, giả vờ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hương vị khác nhau, lát nữa ngươi nếm thử rồi nói xem món nào ngon hơn.”

“Được!” 7361 đáp lời đầy hào hứng.

7361 cảm thấy Bùi Nhuận đúng là người tốt, ban nãy cậu còn chuẩn bị tinh thần để bị từ chối, không ngờ Bùi Nhuận chỉ mỉm cười rồi dắt cậu vào bếp.

Bùi Nhuận cũng mang cả chiếc ghế gỗ nhỏ mà cậu vừa ngồi ban nãy vào, đặt qua một bên để cậu ngồi xuống.

“Ta có thể giúp một tay!” 7361 hăng hái đề nghị.

Bùi Nhuận không từ chối, chỉ cười: “Vậy thì phiền ngươi nhóm lửa giúp ta.”

“Được!”

Ngọn lửa trong lò bùng lên, 7361 ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại cho thêm một khúc củi vào.

Lúc này, cậu mới để ý Bùi Nhuận đã xắn tay áo từ bao giờ, để lộ cánh tay rắn chắc, còn dùng một dải vải buộc gọn.

Hành xanh được rửa sạch, thái nhỏ, dầu cũng đã đổ vào chảo nóng.

7361 đang chăm chú quan sát động tác của Bùi Nhuận thì y bất chợt quay sang dặn dò: “Ngươi lùi lại một chút, ta sợ dầu bắn vào người ngươi.”

7361 ngoan ngoãn bước sang một bên, sau đó thấy Bùi Nhuận bỏ hành đã thái nhỏ vào chảo dầu nóng.

Tiếng xèo xèo vang lên bên tai, hương hành phi lan tỏa khắp gian bếp.

Bùi Nhuận đổ thêm nước vào, đợi nước sôi thì từ từ thả từng nhúm bột đã đánh tơi vào nồi.

Những mảng bột vàng nhạt cuộn tròn trong làn nước sôi sùng sục. 7361 không chớp mắt, chăm chú nhìn nồi canh như thể đang trông đợi một kỳ tích xảy ra.

Mùi hương càng lúc càng đậm đà, cậu có chút sốt ruột: “Bùi Nhuận, còn phải đợi bao lâu nữa?”

“Sắp rồi.” Bùi Nhuận vừa nói, vừa xoay bánh xe lăn, với tay lấy hai quả trứng gà từ trong tủ.

Thấy y đập một quả trứng vào bát, 7361 lập tức nhào tới ngăn lại: “Trứng là để dành cho ngươi mà!”

Bùi Nhuận mỉm cười, đập tiếp quả còn lại, nhẹ giọng giải thích: “Ta biết, nhưng đây không phải là quả ngươi đưa.”

“Nhưng mà...”

7361 cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được. Trứng gà là cậu tặng cho Bùi Nhuận, vậy nên y không thể ăn, vì đó là đồ trao đổi.

Nhưng Bùi Nhuận không dùng quả trứng mà cậu tặng.

Vậy... có lẽ cũng được?

7361 cuối cùng cũng yên tâm.

Đôi đũa khuấy trứng trong bát, va vào thành sứ thô, phát ra âm thanh lanh canh giòn giã.

7361 chăm chú nhìn động tác của Bùi Nhuận, thấy lòng đỏ trứng dần tan vào lòng trắng, biến thành sắc vàng nhạt, bọt khí lăn tăn nổi lên, thế nào cũng thấy đẹp mắt.

Bùi Nhuận từ từ rưới trứng đã đánh tan vào nồi theo vòng tròn quanh miệng chảo, chỉ chốc lát sau, trên mặt nước sôi nổi lên từng đóa trứng vàng óng ánh.

“Xong rồi.” Bùi Nhuận nói.

Y lấy bát và đũa, múc một bát canh đầy, đặt lên bàn gỗ bên cạnh, giọng ôn hòa: “Qua đây ăn đi.”

7361 lập tức bước nhanh đến ngồi xuống.

Bát canh cá bột trắng sánh bốc hơi nóng hổi, trên mặt rải rác những sợi trứng vàng ruộm cùng vài cọng hành xanh điểm xuyết, nhìn thôi đã thấy thèm.

7361 không đợi thêm được nữa, nhanh chóng nhận lấy chiếc thìa Bùi Nhuận đưa, lập tức múc một muỗng đầy đưa lên miệng.

“Chậm thôi, nóng lắm.” Bùi Nhuận dịu giọng nhắc nhở.

7361 vội vàng thổi phù phù, rồi đưa muỗng canh thơm nức vào miệng, nhai nhóp nhép, líu ríu nói: “Hết nóng rồi...”

“Ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn.”

“Ừm.”

Miệng đáp vậy, nhưng tay 7361 vẫn không hề chậm lại.

Canh bột cá mềm dẻo, hơi dai nhẹ, nước canh sánh quyện với vị thơm của trứng và hành xanh, một ngụm nuốt xuống, cả dạ dày như được sưởi ấm.

7361 cảm thấy đây là món ngon nhất mà cậu từng ăn, còn ngon hơn cả cơm hoa hoè tối qua rất nhiều, rất nhiều lần.

Cậu liền một hơi ăn hết hai bát lớn, cuối cùng còn vét sạch cả nồi canh, đến khi bụng căng tròn mới thoả mãn đặt đũa xuống.

Lúc này, Bùi Nhuận đã không còn trong bếp, không biết đã đi đâu.

7361 tự giác thu dọn bát đũa, định mang ra giếng rửa sạch.

Vừa bước ra khỏi cửa bếp, cậu đã trông thấy Bùi Nhuận trong sân.

Y ngồi trên xe lăn, nghiêng người, mắt rủ xuống, lặng lẽ nhìn mảnh vườn rau trước mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nghe thấy động tĩnh bên này, Bùi Nhuận khẽ ngẩng đầu lên, hỏi: “No chưa?”

7361 đưa tay xoa bụng: “No rồi.”

“Vậy thì tốt.”

7361 cười tươi, để lộ hai chiếc răng hổ nhỏ: "Bùi Nhuận, canh bột cá còn ngon hơn cơm hoa hoè nữa!" 

Bùi Nhuận chỉ khẽ cười, không nói gì.

Sau khi rửa sạch bát đũa, 7361 cũng chẳng có việc gì để làm. Nhìn thấy Bùi Nhuận vẫn ngồi trước mảnh vườn rau, cậu liền bước tới.

“Chắc không chết đâu.” Cậu đã truyền vào đó rất nhiều tinh thần lực mà.

“Đa tạ ngươi đã để tâm.” Bùi Nhuận nói, “Nhưng lần sau không cần làm vậy nữa.”

7361: ...

Bùi Nhuận vẫn còn giận chuyện cậu ép y nhận giao dịch ban nãy. Vậy thì sau này cậu không thể dùng công sức trồng rau để đổi lấy bữa ăn nữa rồi.

Dù hơi tiếc nuối, nhưng 7361 luôn coi trọng sự công bằng trong trao đổi, cậu thở dài: “Được thôi, vậy lần sau ta lấy đồ ăn đổi. Ngươi có muốn ăn gì không? Ta sẽ mang đến cho ngươi.”

“Không phải ý đó.” Giọng Bùi Nhuận vẫn ôn hòa, “Nếu sau này ngươi đói, cứ đến đây, không cần phải cố tình chuẩn bị gì cả. Còn về chuyện mang đồ ăn đổi... tuỳ ngươi, ta đều được.”

Nghe vậy, 7361 lập tức hào hứng: “Vậy được, lần sau ta mang thứ khác đến cho ngươi...”

“Và nữa,” Bùi Nhuận bổ sung, “Ban ngày ta thường không có ở nhà. Nếu có việc gấp cần tìm ta, cậu có thể đến học đường ở phía tây thôn, nhưng nhớ tránh mặt người khác một chút.”

“Được, ta biết rồi. Vậy lần sau ta sẽ đến vào buổi tối, cũng sẽ tránh mặt mọi người, không để ai nhìn thấy.” 7361 hào hứng đáp.

Bùi Nhuận không nhịn được mà bật cười.

Nếu lời này rơi vào tai kẻ có tâm tư, e rằng sẽ dẫn đến hiểu lầm không nhỏ.

Y định nói gì đó, nhưng khi thấy gương mặt rạng rỡ của 7361, đặc biệt là đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui thuần khiết, Bùi Nhuận lại chỉ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Được.”

Rời khỏi nhà Bùi Nhuận, 7361 không vội quay về nhà họ Vương. Lúc này bụng đã no, đương nhiên phải tranh thủ đi dạo một vòng.

Cậu nhớ ở phía bắc thôn có mấy ngọn núi lớn, trong đó có không ít cây cối và thực vật mà dưới chân núi không tìm thấy được.

Theo trí nhớ của cậu, sau cơn mưa, trong núi sẽ mọc đủ loại nấm tươi, ăn vào vừa mềm vừa thơm. Nhưng dạo này trời không có mưa, chắc hẳn nấm cũng không có rồi.

Ngoài ra, trong các thung lũng còn có cây táo chua, nhưng hiện giờ cũng không phải mùa thu hoạch.

Không chỉ vậy, trong núi còn có thỏ rừng, gà rừng và nhiều loài thú hoang khác, nghĩ đến thôi đã khiến 7361 chảy nước miếng.

Cậu luôn tràn đầy hứng thú với mọi loại thực vật và động vật, hễ có cơ hội đều muốn mang về xem thử có thể ăn được hay không.

Tuy nhiên, 7361 không định vào núi ngay bây giờ. Hôm nay, cậu muốn đi dạo quanh thôn trước.

Xung quanh thôn Vương Gia toàn là ruộng của thôn dân. Vào thời điểm này, lúa nước vừa mới được cấy xuống.

Có nhà không chỉ trồng lúa mà còn gieo thêm lúa mì nếu có ruộng dư dả. Nhà họ Vương cũng có một mẫu rưỡi lúa mì.

7361 nhẹ nhàng ngắt một bông lúa mì ở mép ruộng nhà họ Vương.

Hiện tại đang là giai đoạn lúa mì bắt đầu hình thành bông, những bông lúa nhỏ xíu, gầy gò ẩn trong lớp lá, mới chỉ lộ ra chút ít. Khoảng hai tháng nữa, chúng sẽ lớn nhanh và bước vào thời kỳ chín.

Trước đây, khi còn ở căn cứ, 7361 cũng từng trồng lúa mì. Nhưng hạt giống lúc đó phần lớn đều đã bị biến đổi gen, lại thêm điều kiện trồng trọt khắc nghiệt, nên kết quả chẳng mấy khả quan.

Không phải sản lượng thấp, thực tế, lúa mì thời đó có năng suất rất cao, chỉ là... hương vị thực sự không dám khen.

Để cung cấp bột mì tốt nhất cho giới quý tộc Đế quốc, nhiều người phỏng sinh như 7361 phải dùng tinh thần lực để tưới vào lúa mì mỗi ngày.

Lúa mì ở đây có vị ngon hơn nhiều, nhưng sản lượng lại rất thấp. Theo ký ức của 7361, thời điểm này, lúa mì chỉ đạt khoảng 200 cân mỗi mẫu.

Sau khi phơi khô và nghiền thành bột, trọng lượng lại giảm đi một nửa, nên hầu hết các gia đình đều rất quý trọng bột mì trắng. Khi xay bột, họ cũng chẳng nỡ lọc bỏ cám, thành ra bột mì không được mịn, ăn vào kém phần ngon miệng.

Nhưng lúc này, 7361 chẳng hứng thú gì với chuyện năng suất lúa mì. Trong mắt cậu, so với hoang tinh, nơi này đã là một thiên đường vật tư phong phú rồi.

Không cần tinh thần lực, cũng chẳng cần chăm bón tỉ mỉ, vậy mà vẫn có cái ăn, thật sự quá tốt rồi.

Nắm bông lúa mì non trong tay, 7361 chỉ nghĩ đến chuyện ăn nó thế nào.

Khác với lúa chín, hạt lúa non tươi mềm, mọng nước, có thể rang, luộc, thậm chí quăng thẳng vào lửa nướng một chút cũng rất ngon.

Đáng tiếc, còn phải đợi thêm một thời gian nữa. 7361 nhìn bông lúa mì vẫn chưa trổ hết mà trong lòng đầy tiếc nuối.

Rời khỏi ruộng lúa, cậu lại đi vòng quanh ruộng nhà họ Vương một lượt.

Lúa và mì chưa ăn được, còn các loại rau củ thì ngoài rau lá xanh, những thứ khác vẫn đang trong giai đoạn sinh trưởng, chưa đến lúc thu hoạch. Đã vậy, hầu hết rau trồng ngoài ruộng cũng giống với những thứ trong sân sau nhà họ Vương, khiến cậu chẳng còn hứng thú, đành men theo bờ ruộng bước lên.

Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi mà cậu đã từ một người phỏng sinh đến cỏ dại cũng muốn nếm thử, liền trở thành kẻ bắt đầu kén chọn đồ ăn.

Nếu phải trách, thì chỉ có thể trách món cơm hoa hoè và canh cá bột của Bùi Nhuận quá ngon.

Một khi đã được ăn ngon, con người ta lại muốn ăn ngon hơn nữa.

Ngắt một bông hoa dại màu vàng ven đường, 7361 ngậm vào miệng, vừa đi vừa đung đưa bước chân.

Sắp về đến nhà thì cậu bất ngờ gặp Hoè Hoa đang vội vã đi tới.

Vừa thấy cậu, giọng nàng đầy lo lắng: “Tiểu Mãn, cuối cùng cũng tìm được ngươi!”

Không đợi 7361 đáp lại, Hoè Hoa đã lao tới nắm chặt tay cậu, kéo đi về hướng khác, vừa đi vừa nói gấp gáp: “Ngươi định về nhà đấy à? Bây giờ tuyệt đối đừng về! Mẹ chồng ngươi tìm Minh Tiên Nhi ở phía đông thôn, nói là muốn trừ tà cho ngươi đấy!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play