Edit: Min

 

“Ngươi......” Trương thị vô thức lùi lại một bước, nhìn 7361 đang ở ngay trước mặt, giọng run rẩy nói.

“Ngươi là quỷ...... Ngươi không phải Lý Tiểu Mãn...... Ngươi là đã bị tà ám......”

“Quỷ?” 7361 lắc đầu, phủ nhận nói, “Ta không phải.”

Nhưng 7361 không nói thêm gì nữa, bởi lẽ cậu thực sự không phải Lý Tiểu Mãn, chuyện này vốn chẳng có gì để giấu.

Trương thị lại càng tin chắc, liên tục lùi thêm mấy bước, mặt trắng bệch, như thể bị ám ảnh, miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “...... Là quỷ...... Là quỷ......”

7361 thấy vậy, cảm thấy chuyện ở đây không liên quan đến mình nữa, bèn quay người định trở về gian phòng cậu ở tối qua.

Đi được hai bước, cậu chợt nhớ ra cái “Giường” trong gian phòng đó.

Nói là giường cũng không đúng, thực chất chỉ là một tấm cửa cũ nát, bên trên trải ít rơm rạ cùng vài mảnh áo rách.

Nói thật là ngủ không hề thoải mái.

Thế nên 7361 lại quay đầu, nhìn Trương thị, nói: “Đúng rồi, ta không có chăn đệm.”

Trương thị giật nảy mình, nghe câu này thì nhất thời chưa kịp phản ứng.

7361 thấy mụ không trả lời, bèn tiến lên một bước, cao giọng nhắc lại: “Ta không có chăn đệm, bà phải đưa chăn đệm cho ta.”

Nhưng Trương thị nào còn nghe lọt lời cậu, chỉ hét lên một tiếng thất thanh rồi lao vọt qua người 7361, chạy biến đi như một cơn gió.

7361 nhìn theo bóng lưng biến mất ngoài cửa sân của Trương thị, xác nhận đối phương thật sự không có ý định đưa chăn đệm cho cậu, thế là cậu dời ánh mắt sang gia đình Lý thị vẫn còn đứng trong sân.

Lúc này, Vương Thành Lâm đã tỉnh lại, nhưng ngay cả hơi sức để kêu rên cũng chẳng còn, chỉ có thể khe khẽ hít vào.

Lý thị thấy con trai tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, liền quay sang nhìn Nhị Mai đang đứng đờ ra tại chỗ, khẽ giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ Thành Lâm dậy, về nhà trước đã...”

Ông ta vừa nghe thấy lời của mụ Trương, lại thấy mụ như kẻ phát rồ mà chạy ra ngoài, trong lòng cũng có chút e dè.

Ông ta cũng cảm thấy hôm nay đứa cháu dâu Lý Tiểu Mãn này có phần quái lạ, nếu không thì làm gì có ca nhi nào có thể một cước đá bay một hán tử chứ?

Nhìn thấy 7361 quét mắt qua, Lý thị cũng không dám nán lại lâu, vội vàng cùng con dâu đỡ lấy con trai Vương Thành Lâm, loạng choạng rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại một mình 7361. Cậu trầm ngâm giây lát, rồi xoay người đi thẳng đến gian phòng của phu phu Vương Minh Võ.

Chính là gian phòng mà trước đây Lý Tiểu Mãn và Vương Minh Văn từng ở.

Vào trong, 7361 dựa theo ký ức, lục lọi trong chiếc tủ gỗ đặt trên giường đất, tìm ra một bộ chăn đệm.

Đây là đồ mà nhà họ Vương chuẩn bị khi Lý Tiểu Mãn và Vương Minh Vũ thành thân.

Không thể nói là chuẩn bị cho vị tân phu lang Lý Tiểu Mãn này, mà chỉ có thể nói rằng khi xưa Trương thị vẫn còn rất thương yêu Vương Minh Văn. Chỉ bởi vì hắn ta từng học vài năm sách vở, còn thi đỗ Đồng Sinh.

Thế nhưng, chỉ vài tháng sau khi Vương Minh Văn mất, những đồ vật này đều bị đại tẩu của Lý Tiểu Mãn lấy đi bằng đủ loại lý do.

Những chuyện rối ren này, 7361 không muốn truy cứu. Cậu chỉ biết  chỗ ngủ của mình hiện tại không có chăn đệm, trong khi người nhà họ Vương ai cũng có.

Điều này hiển nhiên không công bằng.

Là người phỏng sinh, điều cậu coi trọng nhất chính là sự công bằng. Khi còn ở căn cứ, mỗi người phỏng sinh đều được phân phối vật tư tương ứng theo mức độ cống hiến của mình.

Hiện tại cậu đang chiếm dụng thân thể của Lý Tiểu Mãn, miễn cưỡng cũng xem như một phần tử của nhà họ Vương.

Hơn nữa, cậu cũng sẽ thay thế Lý Tiểu Mãn, tiếp tục chăm sóc mảnh vườn rau ở hậu viện nhà họ Vương.

Vậy nên, cậu đáng được đối xử công bằng.

Lớp bông bên trong chăn đệm vẫn còn khá mới, vỏ chăn sạch sẽ tinh tươm, ôm vào lòng mềm mại, ấm áp.

Xem chừng bọn họ vẫn chưa từng dùng qua. 7361 quét mắt nhìn quanh lần nữa, gom hết những đồ vật vốn thuộc về Lý Tiểu Mãn rồi mới rời khỏi đó.

Trở lại gian phòng chất củi nơi cậu đã ở trước đó, 7361 sắp xếp lại mọi thứ rồi nằm xuống lớp chăn đệm mềm mại.

Ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, qua những kẽ hở có thể thấy ánh sao lấp lánh. Bầu trời nơi này trong trẻo vô cùng, khác hẳn với tinh cầu hoang vu mà cậu từng ở, nơi đó bầu trời lúc nào cũng một mảng đỏ vàng mờ đục.

Một vài cảm giác kỳ lạ lại trào dâng, trong mắt 7361 thoáng hiện lên tia nghi hoặc.

Cậu đưa tay đặt lên vị trí đang đập nhè nhẹ trên ngực, trầm ngâm hồi lâu vẫn không thể hiểu được, bèn dứt khoát không nghĩ nữa. Chẳng bao lâu, cậu liền chìm vào giấc ngủ...

Hôm sau, 7361 bị tiếng gà gáy đánh thức.

Giấc ngủ này khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả tinh thần cũng dường như sung mãn hơn đôi chút.

Rời khỏi chiếc giường được sắp xếp gọn gàng từ tối qua, 7361 lại làm theo ký ức, rửa mặt chải đầu đơn giản, sau đó tinh thần sảng khoái bước đến hậu viện nhà họ Vương.

Trương thị cả đêm không về, một nhà Vương Minh Võ thì vẫn còn ở nhà mẹ đẻ đại tẩu. Còn về cha chồng của thân thể này, quanh năm làm việc trong cửa hàng lương thực ở huyện, ngày thường hiếm khi về nhà.

Nhà họ Vương không có một ai, 7361 liền đi thẳng đến phòng của Trương thị.

Lương thực mà hôm qua cậu lấy ra lại bị mụ giấu đi mất. Xem chừng lần này mụ còn sợ cậu trực tiếp cướp lấy, nên đã khóa thêm một lớp nữa trên tủ đựng lương thực.

Đáng tiếc, thứ này hoàn toàn vô dụng đối với 7361. Cậu lại một lần nữa vặn gãy chiếc khóa sắt, lục tìm lấy chút gạo lứt rồi mang đến bếp nấu một bát cháo đặc.

Cháo gạo lứt ăn kèm dưa muối, 7361 ăn rất thỏa mãn. Đợi đến khi no nê, cậu liền đi ra hậu viện nhà họ Vương.

Cậu vốn được thiết lập để trồng trọt. Dù rằng thân thể đã thay đổi, nhưng thói quen nhiều năm vẫn còn, không được trồng trọt gì đó, trong lòng luôn cảm thấy thiếu vắng.

Đầu tiên, 7361 đi một vòng kiểm tra tình hình rau trong vườn. Đối với những cây con phát triển kém, cậu lần lượt truyền vào một tia tinh thần lực, sau đó, giống như hôm qua, lại thúc cho một quả dưa chuột lớn ngay tức khắc.

Rửa sạch xong, 7361 liền cắn một miếng. Dưa chuột giòn rụm, không cần nêm nếm gì vẫn rất ngon.

Vừa ăn dưa chuột, ánh mắt cậu vừa bị một gốc cây bên cạnh thu hút. 7361 đưa tay chạm vào thân cây, vừa mới thả ra một tia tinh thần lực để dò xét tình trạng của nó, chợt nghe thấy bên tai vang lên một tràng tiếng “Cục cục tác” liên hồi.

7361 thu lại tinh thần lực, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì ra là một con gà mái trong chuồng vừa đẻ ra một quả trứng, giờ đang vươn cổ gáy vang.

Trứng gà.

Đồ ăn ngon!

7361 lập tức phấn chấn hẳn lên, nhanh chân bước tới, định nhặt quả trứng trên đám rơm.

Gà mái nào chịu để yên, lập tức vươn cổ mổ cậu một cái thật mạnh.

7361 xoa xoa chỗ bị mổ đến đỏ, trừng mắt nhe răng với con gà mái kia một cái thật dữ dằn.

Gà mái bị dọa đến mức co rúm người lại, thế là quả trứng liền ngoan ngoãn rơi vào tay 7361.

Nắm trong lòng bàn tay quả trứng vẫn còn âm ấm, trong đầu 7361 nhanh chóng lướt qua mấy cách chế biến trứng.

Nhưng... Cậu nghĩ nghĩ, rồi cất quả trứng đi.

Cậu nhớ ra hôm qua đã ăn không bữa cơm hoa hoè của Bùi Nhuận. Ban đầu, 7361 tính hôm nay mang mấy quả dưa chuột đến trả, nhưng khi nhìn thấy quả trứng này, cậu quyết định vẫn là tặng trứng cho y thì hơn.

Dù gì bữa cơm hoa hoè hôm qua cũng rất ngon, đáng giá để cậu tặng một quả trứng.

Luyến tiếc rời mắt khỏi quả trứng, 7361 nuốt nước bọt một cái.

Nhà họ Vương nuôi tổng cộng sáu con gà, trừ một con trống ra, hiện tại chỉ có hai con mái là đẻ trứng. 7361 nhìn chằm chằm vào con gà mái còn lại rất lâu, đến mức nó sợ quá rụt đầu xuống, nhưng cuối cùng vẫn không chịu đẻ thêm quả nào nữa.

7361 thất vọng tràn trề, đành phải từ bỏ, lại thúc thêm mấy quả dưa chuột chín, sau cùng mang theo một quả trứng cùng vài quả dưa rời khỏi nhà.

Hôm nay cũng giống hôm qua, khi gặp những người dân trong thôn, vẫn có người đưa mắt nhìn cậu.

Nhưng lần này 7361 đã hiểu được nguyên do.

Sờ sờ mặt mình, cậu cảm thấy đám nhân loại kia có lẽ đang quan sát độ dày của da mặt cậu.

Vì hôm trước có người bảo rằng cậu “mặt dày”.

Dù không sờ ra được chỗ nào dày hơn, nhưng 7361 là một người phỏng sinh rộng lượng.

Cậu hiểu rõ, dù là con người hay người phỏng sinh, khi gặp phải thứ khác biệt đều sẽ nảy sinh tò mò, vì thế mặc cho bọn họ đánh giá.

Chỉ là, lần này ánh mắt của những người kia dường như không chỉ dừng lại trên người cậu, mà phần lớn đều đổ dồn vào đồ vật trên tay cậu.

Đến khi gặp người thứ ba nhìn mình chằm chằm, 7361 lập tức cất kỹ quả trứng, đồng thời lạnh mặt nhìn lại.

Nhìn cậu thì được, nhưng nhìn đồ ăn của cậu thì không.

Người kia bị cậu nhìn đến ngẩn ra, sau đó mỉm cười hiền lành, hỏi: “Tiểu Mãn à, thân thể đỡ hơn chưa?”

7361 không đáp.

Người nọ cũng không thấy ngại ngùng, tiếp tục nói: “Nhìn sắc mặt cũng ổn đấy, nhưng vẫn nên chú ý cẩn thận, nhiễm phong hàn thì không hay đâu.”

Nghe giọng điệu thì không có ác ý, nhưng 7361 vẫn nhớ rõ ánh mắt người kia vừa nhìn chằm chằm vào thức ăn trên tay mình, liền lên tiếng nhắc nhở: “Đây là trứng gà của ta.”

Ý ngoài lời chính là: Đừng có mơ cướp trứng của ta.

Người nọ nghe xong liền bật cười, nhưng sau đó lại thoáng lộ vẻ xót xa.

Đây là Vương thẩm, là quả phụ nhiều năm trong thôn. Có lẽ vì cùng cảnh ngộ quả phụ, quả phu, nên bà không khỏi sinh lòng thương hại đối với 7361.

Bà đã nghe không ít chuyện về vị quả phu nhà họ Vương này, chỉ là, thứ nhất, nhà bà ở xa nhà họ Vương, thứ hai, bà cũng không thân thiết với Lý Tiểu Mãn. Dù từng nghe qua chuyện cậu ta bị đối xử hà khắc, nhiều nhất bà cũng chỉ biết than thở vài câu mà thôi.

Kết quả mấy hôm trước trong thôn lại rộ lên lời đồn, nói con trai cả nhà họ Vương làm nhục quả phu trong nhà, khiến người ta phẫn uất nhảy xuống sông, hơn nữa còn kể rất có đầu có đuôi.

Ban đầu bà còn tưởng Lý Tiểu Mãn hẳn là bỏ mạng rồi, nào ngờ hôm sau người ta lại xuất hiện trước mắt mọi người.

Thấy 7361 có vẻ căng thẳng, Vương thẩm liền cho rằng cậu bị đói ăn ở nhà họ Vương, càng cảm thấy thương xót hơn.

Bà lục lọi cái giỏ trúc treo trên khuỷu tay, lấy ra một quả trứng gà đã luộc chín, đưa tới trước mặt cậu.

“Đứa nhỏ, cầm lấy đi, trứng luộc rồi đấy.”

7361 từ chối: “Ta không cần của bà.”

Cậu tuyệt đối không đổi trứng với đối phương.

Trứng của cậu là để tặng Bùi Nhuận.

Vương thẩm nghĩ rằng cậu ngại, lại thử nhét vào tay 7361 lần nữa: “Cầm lấy đi.”

“Không cần.” 7361 lại tránh đi lần nữa.

Thấy cậu thật sự không nhận, Vương thẩm đành thu lại quả trứng.

Thấy 7361 định rời đi, bà vội gọi giật lại: “Tiểu Mãn, chờ chút, ta có chuyện muốn hỏi cháu.”

7361 cau mày dừng bước: "Còn chuyện gì nữa?"

Vương thẩm bước tới gần một chút, hạ giọng hỏi: “Ta muốn hỏi cháu, dưa chuột này ở đâu ra vậy?”

“Ta trồng.”

“Bây giờ mới đầu tháng 4, làm gì có dưa chuột chín mà ăn?” Vương thẩm nhìn trái dưa chuột xanh mướt đã chín tới trong tay cậu, hiển nhiên không tin. Dưa chuột trong vườn nhà bà còn chưa bò hết lên giàn, hoa cũng chưa kịp nở nữa là.

“Là ta trồng.” 7361 lặp lại.

Vương thẩm cũng không nhất quyết phải truy hỏi tới cùng. Thấy 7361 không muốn nói, dù trong lòng hiếu kỳ và nghi ngờ thế nào, bà cũng không tiện ép hỏi nữa.

Nhưng người trước mắt thoạt trông có phần ngây thơ, Vương thẩm đành phải nhắc nhở: “Thẩm không phải ghen tị với dưa chuột của cháu, cũng không muốn truy hỏi cháu lấy ở đâu ra. Chỉ là thời điểm này chưa nhà nào có, chỉ một mình cháu có, vậy thì quá gây chú ý rồi. Đừng cứ thế xách ra ngoài, lỡ để kẻ có lòng dòm ngó...”

Lời nói của Vương thẩm tuy hàm hồ, nhưng quả thực là có ý tốt nhắc nhở.

7361 suy nghĩ một lúc, cảm thấy bà ấy nói cũng có lý.

Chỉ có một mình cậu có, người khác không có, vậy người khác sẽ nghĩ cách cướp đoạt của cậu.

Điều này cũng giống hệt như những gì cậu từng thấy trong tin tức tinh tế, mọi cuộc chiến tranh giữa các tinh hệ, suy cho cùng đều bắt nguồn từ những chuyện như vậy.

Cậu nhét dưa chuột vào trong vạt áo trước ngực, rồi quay sang nói với Vương thẩm: “Cảm ơn bà, bà là người tốt.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play