Người áo đen bị trói chặt, toàn thân được Vu Thanh Hàn lạnh lùng quấn lại, trông chẳng khác gì một cái kén.
Chân Minh Châu khoác áo đứng bên cạnh, tay cầm ly nước, hơi thở gấp gáp. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô trải qua một tình huống nguy hiểm cận kề sinh tử như vậy.
Vu Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt liền bước tới, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an: "Ổn rồi, không sao nữa."
Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không thể giữ hắn lại."
Một người nguy hiểm như thế, cô thật sự không thấy cần thiết phải cứu giúp.
Tuy bề ngoài Chân Minh Châu có vẻ mềm mỏng, nhưng vào thời điểm then chốt, cô tuyệt đối không phải kẻ ngây thơ.
Cũng giống như việc cô thương xót hoàn cảnh của Tiểu Thạch Đầu, nhưng chưa từng có ý định nhận nuôi cậu bé. Cô có thể giúp đỡ trong khả năng cho phép, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hy sinh cuộc sống của mình. Vì vậy, để người áo đen ở lại, theo cô, là một quyết định thiếu sáng suốt.
"Chúng ta có thể vứt hắn ra ngoài, sống chết thế nào cứ để ông trời quyết định. Ai đã định hại người thì cũng phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play