Chân Minh Châu không biết rõ những chuyện mà Lý Quế Hoa vừa kể, vì vậy khi nghe xong, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Lý Quế Hoa nói: "Nhà tôi thì thế này, nhưng nhà người khác lại khác. Cô có biết Thạch gia thôn không?"
Chân Minh Châu gật đầu: "Là quê của Tiểu Thạch Đầu đúng không?"
Cô cũng không ngần ngại khi nhắc đến Tiểu Thạch Đầu. Lý Quế Hoa cũng biết điều này, liền tiếp tục: "Không phải trước đây có tin đồn nói Tiểu Thạch Đầu được một vị quan đưa đi hay sao? Có người còn đồn rằng vị quan đó sẽ quay lại để trả thù. Nhà họ hoang mang vô cùng, còn gia đình thông gia vì muốn bảo vệ bản thân mà đi báo quan."
Chân Minh Châu hỏi: "Chuyện đó tôi có nghe nói, sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Cô cũng rất tò mò về diễn biến sau đó.
Lý Quế Hoa tiếp tục: "Cuối cùng, gia đình họ đã dùng tiền để cứu hai đứa con ra ngoài, dù không có chứng cứ gì. Nhưng nhà đó cũng tan rã, khi đó gia đình đã tiêu tốn hết của cải. Số tiền này là do Thạch tú tài kiếm được, nếu không phải nhà đó toàn người lười biếng thì làm sao họ có thể tiết kiệm được gì? Đến con cái của họ còn không nuôi nổi. Sau khi Thạch lão nhị và Thạch lão tam trở về nhà, họ liền phân gia. Hiện tại, hai vợ chồng già không ai quan tâm, không nhà nào nuôi dưỡng họ. Nghe nói hai người đang sống trong một túp liều nhỏ trong thôn, với thời tiết lạnh giá như thế này không biết họ có thể sống sót qua mùa đông này không. Thôn trưởng của Thạch gia thôn đã đến thăm nhiều lần, nhưng nói thật lòng, họ không đáng được thương hại. Thôn trưởng đã dẫn họ đi tìm những người trong tộc, muốn giúp họ đòi lại công lý, nhưng cuối cùng lại bị hai vợ chồng già mắng là xen vào chuyện của người khác."
Chân Minh Châu há hốc miệng: "Ngoạ tào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT