105. 
Một tháng sau khi gặp được Tống Mạt, tôi không còn mâu thuẫn với việc phải ra tiếp khách như trước đây nữa, tôi sẽ chủ động đứng chờ ở cổng khi có nhiêm vụ, chờ ông chủ Trương phái người đến đón đi. 
Tôi vẫn dùng chiếc khăn quàng cổ được chị A Xuân cho để che đi một nửa khuôn mặt, tôi không muốn người đàn ông tên Tống Mạt kia nhớ được khuôn mặt của tôi, nhưng tôi lại vô cùng muốn gặp anh. 
Một tháng tiếp sau đó tôi đều không gặp lại Tống Mạt, anh không phải khách quen của ông chủ Trương. Đối với những người đàn ông khác, chúng tôi là đồ chơi, là đồ trang trí làm đẹp đặt bên người mỗi khi bọn họ tụ tập một chỗ, mà đối với Tống Mạt, có lẽ chúng tôi còn không được xem là đồ chơi, anh không cần chúng tôi làm đồ trang trí cho mình. 
Lại thêm một tháng trôi qua, tôi bắt đầu chống đối việc tiếp khách, từ chối không thân cận với đàn ông, vệ sĩ của ông chủ Trương lột hết quần áo của tôi rồi ném tôi vào trong phòng bao, trên người tôi chỉ còn lại chiếc khăn quàng cổ của chị A Xuân và một cái quần đùi. 
Vệ sĩ của ông chủ Trương vây lại muốn cởi khăn quàng cổ của tôi, tôi sống chết không chịu, kịch liệt giãy dụa, bọn họ mới không tiếp tục cởi nữa. 
Khi đó tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, ngộ nhỡ gặp phải anh, tôi vẫn có thể dùng chiếc khăn này che măt, tuy xác suất gặp được không lớn, nhưng ngộ nhỡ gặp thì sao? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play