Vợ lão Dương nhìn vào túi bột ngô, lần này e rằng chẳng đủ làm nổi bánh ngô nữa. Sớm biết vậy hôm nay đã không gây sự với Trần Quế Hoa, còn dành thêm chút thời gian đi đào rau dại thì ít ra cũng có thêm cái ăn.
Nhưng giờ biết làm sao, hôm qua lão Dương còn bảo không ăn khoai lang đỏ nữa, bây giờ không ăn cũng chẳng được. Thôi, cứ luộc lên trước đã.
Lúc lão Dương ngồi vào bàn ăn, thấy trên bàn lại chỉ có khoai lang đỏ và chút dưa muối, ông ta giận đến mức đập đũa xuống bàn, quát lớn: “Mấy hôm trước còn có bánh ngô ăn, giờ thì bánh ngô cũng chẳng có nổi một miếng. Bà đúng là dám lừa tôi!”
Nói xong mặc kệ vợ ngăn cản, ông ta xông thẳng vào bếp kiểm tra.
Cánh tủ được mở hết ra, ngoài mấy củ khoai lang đỏ và vài cọng rau dại thì chẳng còn gì nữa. Không thể tin nổi, ông ta mở cả nắp lu gạo, bên trong cũng trống rỗng.
Mới đầu tháng, sợ các con không đủ ăn, ông ta đã mang 10 cân gạo ngon đi đổi lấy 30 cân lương thực thô về, thế mà giờ một chút cũng chẳng thấy đâu.
Lão Dương cảm thấy trước mắt tối sầm, giọng run lên vì tức giận: “Lương thực đâu rồi? Tôi hỏi bà, bà đem lương thực đi đâu?”
Vợ lão Dương run rẩy, khóc lóc trả lời: “Tôi... tôi gửi về nhà mẹ tôi rồi. Mẹ tôi nói nhà hết lương thực, em trai tôi sắp chết đói rồi…”
Lão Dương bây giờ mới hiểu rõ, cười lạnh một tiếng: “Em trai bà sống chết thế nào thì liên quan gì đến tôi? Bà nhìn lại mấy đứa con gái nhà này đi, đứa nào được béo tốt như em trai bà chứ? Đem hết tiền trong nhà ra đây!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT