Lục Cảnh Cường vừa bị bố liếc một cái đã lập tức run người, vội vàng đổi giọng:
“Khụ khụ... Mẹ nói đúng đấy, con mà lạc đường thì hỏng việc thật. Đường Đường à, anh tư không thể dẫn em vào núi đâu. Nếu em thích thỏ thì hôm nào bố sẽ bắt cho em một con nhé.”
Lục Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra cậu chẳng muốn nuôi thỏ chút nào, nuôi thỏ rất phiền phức, vừa phải cắt cỏ cho ăn, lại còn phải dọn vệ sinh nữa. Cậu không rảnh để làm việc đó đâu.
Chỉ là nhìn bộ lông màu xám xịt của con thỏ rừng kia, cậu cảm thấy hơi tiếc. Nếu lông đẹp một chút thì hay rồi, còn có thể làm thành khăn quàng cổ nhỏ, vừa đẹp vừa ấm áp, một công đôi việc.
Con thỏ đã chết: Thật ngại quá! Tại tôi xấu nên làm cậu thất vọng!
Nhà có bốn đứa con trai, đứa lớn nhất là Lục Cảnh Hoa rất trầm ổn, đứa thứ hai là Lục Cảnh Quốc lại thông minh lém lỉnh. Còn cặp song sinh thì quá hiếu động và nghịch ngợm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play