Trước khi trời tối hẳn, cuối cùng cả nhà Lục Gia Bình cũng về đến đơn vị bộ đội. Anh lái xe dừng lại trước cửa nhà, quay đầu nói với vợ:
“Em dẫn bọn nhỏ vào nhà nghỉ trước đi, anh mang xe đi trả, rồi qua văn phòng báo cáo trở lại làm việc luôn. Xong xuôi sẽ về ngay.”
Trần Quế Hoa mỉm cười gật đầu. Cô cẩn thận chỉnh lại cái chăn nhỏ đang quấn quanh đứa bé ngoan ngoãn trong lòng rồi mới xuống xe.
Nghe thấy tiếng xe, mấy người hàng xóm lập tức đi ra xem. Chị Trương thân thiết với Quế Hoa nhìn thấy trong lòng cô ôm một đứa bé sơ sinh thì ngạc nhiên hỏi:
“Quế Hoa này, sao lại có thêm một đứa bé thế?”
Không đợi Quế Hoa trả lời, hai đứa nhỏ nhà cô đã chạy lên trước mặt chị Trương, dang hai tay bảo vệ em trai, hét lớn:
“Đây là em út nhà cháu đấy ạ!”
“Đúng đấy, đây là em trai thứ năm của tụi cháu!” Lục Cảnh Cường cũng phụ họa.
Chị Trương đầy ngưỡng mộ nhìn Trần Quế Hoa:
“Thật giỏi nha, mới về quê có nửa năm mà lại sinh thêm một cậu con trai nữa rồi! Chắc anh Lục nhà em mừng lắm phải không? Thảo nào hôm nay đích thân lái xe đi đón mẹ con em về, hóa ra là có thêm quý tử!”
Trần Quế Hoa cười đáp lại rất tự nhiên:
“Thật ra lúc về quê được một tháng em mới phát hiện mình mang thai, lúc đầu không nhận ra đâu. Mãi đến khi bụng to ra mới biết đấy chị.”
Chị Trương vừa cười vừa đỡ cô vào nhà, chỉ tay về phía hàng xóm bên cạnh:
“Nhà bên cạnh chắc thèm con trai đến chết mất thôi. Thấy nhà em thêm cậu con trai thứ năm, chắc cô ta lại phát điên lên vì ghen tị.”
Quế Hoa nhẹ nhàng đặt Đường Đường lên giường, quay lại nói nhỏ với chị Trương:
“Em thì dù có sinh bốn cô con gái cũng không giống cô ấy đâu. Nhìn cô ấy kìa, lúc nào cũng mắng mỏ, đánh đập con gái như thể không phải con ruột mình vậy.”
Chị Trương nghe xong cười đồng tình. Lời này chị tin chứ. Đứa con thứ hai nhà chị cũng là con gái, lần nào Trần Quế Hoa gặp cũng thương yêu, trìu mến vô cùng.
Lúc này Đường Đường tỉnh ngủ, cựa quậy rầm rì mấy tiếng. Quế Hoa nhanh chóng bước lại thay tã cho cậu rồi bế lên dỗ dành.
Chị Trương thấy đứa bé da trắng nõn, mặt mày đáng yêu, không kìm được khen ngợi:
“Ôi trời, cậu bé thứ năm nhà em ngoan thật đấy! Lớn lên chắc chắn sẽ trắng trẻo, đẹp trai đây. Chẳng khóc lóc gì hết à?”
Trần Quế Hoa mỉm cười hạnh phúc:
“Dạ vâng, em bé nhà em ngoan lắm, chỉ hơi rầm rì chút xíu lúc đói hay ướt tã thôi, không quấy chút nào cả.”
Chị Trương chậc lưỡi, gật đầu:
“Còn ngoan hơn cả con bé nhà chị. Thôi, em nghỉ ngơi đi nhé. Chị phải về nấu cơm đây. À mà nhìn xem sân nhà em sạch sẽ chưa kìa, đều là anh cả với anh hai nhà em dọn dẹp đấy. Các con em đúng là đứa nào cũng ngoan cả.”
Tiễn chị Trương ra về xong, nhân lúc Đường Đường còn ngủ, Quế Hoa vội vàng tìm ra một tấm khăn trải giường cũ, mềm mại để giặt sạch làm tã cho cậu.
Cô dặn Tiểu Phú và Cường Tử vào phòng coi chừng em trai để mình ra ngoài giặt đồ.
Hai anh em nhỏ ngồi cạnh Đường Đường, cứ liên tục nói chuyện với nhau:
“Em trai mình thật đẹp, còn đẹp hơn em trai của Nhị Ngưu nhiều! Thế mà nó cứ khoe em trai nó đẹp mãi chứ.”
Tiểu Cường học theo kiểu người lớn, phì một tiếng nói:
“Cái thằng Nhị Ngưu ấy à, em trai nó suốt ngày ăn nước mũi, làm sao sánh được với em mình? Không cho nó tới đây đâu, nhỡ nó sờ vào em trai mình thì sao?”
Tiểu Phú lập tức gật đầu đồng ý:
“Đúng rồi, không cho nó đến! Hai anh em mình từ giờ phải bảo vệ thật tốt cho em trai, không cho ai đụng vào hết!”
Trần Quế Hoa ở ngoài phòng nghe hai đứa nhỏ nói với nhau mà trong lòng cũng thấy ấm áp. Cô thầm nhủ:
“Thanh Thanh à, em cứ yên tâm. Chị ở đây, tuyệt đối sẽ không để Đường Đường phải chịu bất cứ thiệt thòi nào đâu.”
Khi Quế Hoa vừa giặt xong tã thì Lục Gia Bình cũng dẫn các con lớn trở về.
Thấy vợ đang phơi tã, anh liền nhận lấy cái chậu trên tay cô, nhẹ giọng trách yêu:
“Đường Đường ngủ rồi à? Sao không đợi anh về giặt giúp cho? Em vừa về đến nơi đã vội làm việc rồi, không nghỉ một chút nào à?”
Quế Hoa cười nhẹ, vỗ vai chồng một cái:
“Chuyện vặt thôi mà anh, em không mệt đâu. Anh mới là người nên nghỉ ngơi, lái xe cả ngày đường rồi còn gì.”
Hai vợ chồng vừa nói vừa cùng nhau phơi tã.