Đồng Tử Viễn nhìn em trai ruột của mình thở dài một hơi, cảm thấy cả ngày hôm nay đều bị người em trai này làm cho mệt tâm: “Ái Quốc, chú đã là cha rồi, cứ thích trêu chọc trẻ con làm cái gì, thằng bé vẫn còn nhỏ mà.”
“Chính là bởi vì em là cha của chúng nó, cũng là bởi chúng nó còn nhỏ nên em mới có cơ hội trêu chọc chúng.” Hứa Ái Quốc đối với chuyện trêu mấy đứa nhỏ không hề có chút tội lỗi nào: “Đứa nhỏ sinh ra không phải là để trêu chọc sao.”
Hứa Nặc lại một lần cảm giác được cô và anh nhỏ chính là sản phẩm ngoài ý muốn của cha mẹ:“…….”
Đột nhiên cô cảm thấy không muốn có người cha này cho lắm.
Hứa Ái Quốc còn không biết tình cha con của bản thân và con gái đang tràn ngập nguy cơ tan vỡ, ông nắm ba cục bột mì nhỏ phân cho ba đứa nhỏ, tống cổ bọn họ sang một bên chơi, chính mình còn lại cầm chày cán bột cán vỏ sủi cảo. Cái này cho thấy ưu thế của một người thường xuyên nấu ăn, một mình ông cán vỏ, Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương tốc độ làm sủi cảo so ra còn kém hơn ông, dẫn tới Hứa Ái Quốc cán vỏ xong dừng lại trong chốc lát gói sủi cảo, chờ một lúc thấy gần hết vỏ lại cán tiếp.
Hứa Nặc nhào cục bột nhỏ trong tay, nhìn cô động tác vèo vèo vèo của cha, cảm thấy quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cha cô nhìn không đàng hoàng, nhưng mà lúc làm việc đều vô cùng nghiêm túc.
Lấy một ví dụ ra nói, cha cô mỗi lần đi ra ngoài buôn bán, trước nay đều chưa từng bị bắt. Đương nhiên, chuyện này khẳng định cũng là có bàn tay vàng của cha cô trợ giúp, nhưng mà cha cô chạy xe lâu như vậy chưa từng gặp chuyện ngoài ý muốn, đơn vị còn yên tâm giao cho ông - một người không đến hai mươi tuổi đi chạy đường dài, hiển nhiên cũng cực kỳ công nhận năng lực của cha cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT