Thời gian là thứ công bằng nhất cũng là thứ vô tình nhất, nó sẽ không vì Hứa Nặc không muốn lớn lên mà dừng lại một giờ nào.
Trong chớp mắt đã đến lúc Hứa Nặc bảy tuổi, cô và Hứa Thừa, Hàn Ngang phải đi học. Bây giờ những đứa trẻ trong đội đi học đều có chút muộn, hơn nữa thông thường đi học đều là con trai, con gái rất ít, dù sao con gái có thể ở nhà giúp việc nhà, trong lòng người lớn trong nhà thật sự nghĩ là không cần phải vừa phí tiền vừa mất đi sức lao động này.
Hứa Nặc hai kiếp đều phải đi học, hiện tại thực sự đối với sách vở không có hứng thú, ban đầu cô nói là chờ Đường Ngôn lớn lên không cần có người lúc nào cũng trông nom thì sẽ đi học, dù sao mấy thứ cần học hiện tại cũng không khó, cô có thể nhảy lớp được.
Tiếc là cha mẹ và bà nội của cô không nghĩ như vậy, thậm chí họ nghĩ rằng có phải cô lấy cớ phải chăm sóc em trai mà trốn không muốn đến trường, cho nên khi vừa bắt đầu khai giảng, Tống Úc Hoà lưng cõng Đường Ngôn, đưa Hứa Thừa và Hứa Nặc đến trường học trong đội. Hàn Ngang cũng bị đưa đến trường học, năm nay cũng là năm cậu bắt đầu đi học.
Ba đứa nhỏ đứng ở cổng trường nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ sụp đổ.
Thật sự không muốn đến trường đâu.
Ba đứa nhỏ ghét học bị phụ huynh nhà mình dẫn đến trước mặt thầy giáo, nhìn thấy Tống Úc Hòa và Tống Lam Thư nộp học phí cho bọn chúng, nộp tiền sách giáo khoa rồi nhận sách, sau đó Tống Úc Hòa và Tống Lam Thư đưa ba người Hứa Nặc dẫn đến trước mặt thầy giáo, trên mặt cười so với hoa hướng dương còn sáng lạn hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play