Tế Cẩu vô cùng tán thành, chế giễu rằng: “Bây giờ tiếng tăm của mày không nhỏ đâu, lỡ như có vị anh hùng hào kiệt thực lực mạnh mẽ nào đi ngang qua đây, muốn kiếm chút danh tiếng thì sẽ ra tay với mày đầu tiên đấy.”
Đương nhiên Phương Tri Hành biết điều này, người không có nỗi lo xa ắt có nỗi lo gần, cậu vừa có nỗi lo xa vừa có nỗi lo gần.
Một từ thôi, thật phiền!
Đi trên đường, Phương Tri Hành gặp quản gia Ôn Dục Văn.
Phương Tri Hành đã sớm hiểu rõ tên Ôn Dục Văn này không chỉ là quản gia, mà còn là một mưu sĩ, cũng là tâm phúc chân chính của La Bồi Vân, có tầm ảnh hưởng lớn trong ngoài nha huyện, thậm chí địa vị có thể cao hơn cả La Khắc Chiêu.
Cậu lập tức hạ thấp tư thái, mỉm cười chào hỏi: “Ôn quản gia đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi.” Ôn Dục Văn không nóng không lạnh cười nói: “Phương giáo đầu, ngươi đi đâu về vậy?”
Phương Tri Hành trả lời: “Đến Đúc Binh đường một chuyến.”
Ôn Dục Văn gật đầu nói: “Chuyện nên làm mà, dù sao ngươi cũng là Hương chủ trên danh nghĩa của Đúc Binh đường, ngươi cũng có một phần tiền công bên đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play