Cho dù đến bây giờ Vương Hải Phương cũng không có cách nào tha thứ cho thím Vương: “Mẹ không cần nói những thứ này nữa, căn nhà đó là Lập Quân để lại cho Thanh Thanh, con không có quyền can thiệp. Mẹ không cần phải tốn công sức ở chỗ con nữa, nếu như cha và mẹ già yếu không cử động được thì tiền dưỡng lão của cả hai con sẽ đưa không thiếu một xu, bây giờ hai người vẫn còn khỏe mạnh thì một xu con cũng sẽ không đưa cho hai người.”
Lời của Vương Hải Phương khiến thím Vương nổi giận đùng đùng, bà ta đứng dậy chỉ vào mặt Vương Hải Phương mắng chửi. Vương Hải Phương bị bà ta mắng từ nhỏ đến lớn, đối với những lời mắng chửi của bà ta đã sớm có miễn dịch rồi, bà ta mắng gì Vương Hải Phương cũng coi như không nghe thấy.
Vương Hải Phương mặc kệ hết tất cả nhưng Bành Văn Huệ đứng bên ngoài nghe lén đã sớm không chịu nổi nữa, bà đẩy cửa vào cãi nhau với thím Vương.
Thím Vương sợ mạnh hiếp yếu, trong thôn bà ta cũng dám cãi nhau với Bành Văn Huệ, ở huyện thành này là địa bàn của Bành Văn Huệ, ngoại trừ cãi cọ vài câu thì bà ta cũng không dám làm gì cả. Vương Gia Bảo là đứa con được bảo bọc nên còn lo sợ hơn bà ta, hai mẹ con họ lén lén trốn ra bên ngoài.
Ngày đại hỉ, có mấy kẻ xui xẻo tới làm loạn, Bành Văn Tuệ cảm thấy có hơi xui xẻo, chỉ là vừa nhìn thấy Vương Hải Phương chuyên tâm cho con bú sữa thì không còn suy nghĩ gì nữa. Đây chính là mẹ ruột của Vương Hải Phương, có khi đứa nhỏ kia cũng rất đau khổ.
“Hải Phương à, con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mẹ con đã biến thành bộ dáng này, chúng ta cứ coi như bà ta chưa từng tới đi.”
Vương Hải Phương gật gật đầu: “Mẹ. Mẹ yên tâm đi, con không để ở trong lòng đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play