Học viện Tàn Cung có thể thu hút thiên tài từ 19 châu tới đây không chỉ nhờ trình độ giảng dạy xuất sắc, mà còn nhờ vào bộ tuyệt học này.

Đây cũng là bảo vật trấn cung của học viện Tàn Cung, không dễ dàng truyền ra ngoài. Nhưng nếu ai có thể trở thành quán quân của Bạch Điện Tàn Cung, người đó tự nhiên sẽ có đủ tư cách để học.

"Nếu có thể nhân tiện học được bộ kiếm pháp này thì cũng không tồi." Lý Hạo cười thừa nhận.

Quả thực hắn tới đây cũng vì tuyệt học này, chỉ là lý do đó không giống như những gì người khác nghĩ là mục tiêu chính.

Dẫu sao, nếu hắn thật sự cần gấp, hắn hoàn toàn có thể nhờ Phong gia gia, lén sao chép lại.

Nghe Lý Hạo nói như vậy, khóe miệng Hoàng Lập Tài co giật, gương mặt hiện lên vẻ "quả nhiên là thế", trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là giỏi diễn kịch, suýt nữa đã bị lừa rồi.

Tống Ngự Phong và những người khác liếc nhìn nhau, cũng bật cười nhẹ nhõm.

Sau khi Lý Hạo rời khỏi Tàn Cung, Tống Ngự Phong nhìn về phía mọi người, nói: "Đã vì Thái Cực Càn Khôn Kiếm mà đến, các vị còn có suy nghĩ gì không?"

"Nhà họ Lý cũng khá giữ lời đấy chứ."

Thẩm Vân nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười nói: "Năm xưa Tam lang nhà họ Lý đã lấy đi bản sao Thái Cực Càn Khôn Kiếm từ chỗ chúng ta, ông ấy đã đảm bảo sẽ không truyền nó cho người khác, không ngờ rằng họ thật sự làm được."

"Thật vậy, cũng khó trách thằng nhóc này lại tới chỗ chúng ta." Một vị trưởng lão gật đầu, rõ ràng có thiện cảm với hành động của Lý Tam Lang năm đó.

Mặc dù ngày đó hình ảnh Lý Tam Lang lên núi đã chọc giận toàn bộ học viện Tàn Cung, nhưng thời gian qua đi, giờ đây Lý Tam Lang sớm đã hy sinh nơi biên ải. Họ cũng đã sớm không còn hiềm khích.

Nghe nói, Lý Tam Lang năm đó trước khi qua đời đã dùng Thái Cực Càn Khôn Kiếm, một kiếm xuyên thấu 17 con yêu vương, ngăn chặn cả một bầy ma quái. Đó cũng chính là lần làm rạng danh nhất của tuyệt học này trong thế gian, giúp Tàn Cung vinh dự không ít.

"Nhưng nó mới nhập học, không thể dễ dàng đưa cho nó bộ kiếm pháp đó được chứ?" Có người nói, nhìn về phía Tống Ngự Phong.

Tống Ngự Phong hơi trầm ngâm, nhưng không nói gì.

"Thế thì làm sao? Cậu ta đã đạt tới cảnh giới 15 lý, chỉ cần đứng trong Bạch Điện, với một tay cũng đủ áp đảo mọi anh tài. Nếu muốn giành quán quân, chẳng lẽ chúng ta phải đích thân ra tay sao?" Triệu Tông Nguyên bực dọc nói.

"Ngươi quên rồi sao, chúng ta còn một quy tắc là phải học tại học viện trong 3 năm. Nếu không thì những chân long từ các phủ Thần Tướng đến đây, chẳng phải đều có thể dễ dàng lấy đi sao?" Vị trưởng lão nói.

"Điều đó đúng, nhưng để cậu ta ở đây mà không thể dạy được gì trong 3 năm, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của thiên tài này sao?"

Bàn vẽ trên mực ngân còn chưa khô, Thủy Kỳ Lân cũng hiểu rõ, lúc này nếu chạm vào sẽ làm hỏng bức họa này.

Nàng nhìn kỹ hai mắt, càng xem càng yêu thích, chút cảm giác không kiên nhẫn bị quấy rầy nơi đáy lòng sớm đã tan thành mây khói, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lý Hạo:

"Ngươi vẽ bức này là vì ta sao?"

"Tiền bối thích?" Lý Hạo nhìn ra đáy mắt nàng vui mừng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Nếu tiền bối thích, bức họa này liền tặng cho người."

Thủy Kỳ Lân lộ ra lúm đồng tiền, toàn bộ hàn đầm tựa hồ cũng sáng lên rất nhiều, nàng khẽ cười nói:

"Không ngờ trong Nhân tộc lại có họa sĩ kỹ nghệ tinh xảo như ngươi, quả thực vẽ rất đẹp, ta còn cảm giác như chính mình đang đứng trên giấy vậy."

"Tiền bối thích là tốt rồi."

Vẽ tranh không chỉ là phục chế, còn có gia công nghệ thuật, chẳng khác gì thêm lớp lọc, đương nhiên sẽ đẹp hơn.

Lý Hạo nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối, hay là người hóa hình dáng vẻ bây giờ, ta cũng vẽ cho người một bức?"

Thủy Kỳ Lân lần này không hề bài xích, ngược lại còn hứng thú nhìn Lý Hạo: "Ngươi còn có thể vẽ nữa sao?"

"Vẽ tranh ấy à, chỉ cần tiền bối phối hợp, ta có thể vẽ cả ngày!" Lý Hạo cười nói.

"Được, vậy ngươi vẽ tiếp một bức ta xem thử." Thủy Kỳ Lân đáp ứng.

"Tốt!"

Lý Hạo vội vàng đáp ứng, đây chính là cơ hội khó có được để "vặt lông dê" a.

"Tiền bối, mời người đứng ở bên đầm nước, thân thể hơi nghiêng một chút, ừm, chính là như vậy..."

Lý Hạo bảo nàng bày ra một tư thế nghiêng người, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, giống như một nữ tử dịu dàng đang đứng bên bờ đầm xanh biếc, mang theo nét u buồn. Hắn nhanh chóng hạ bút, bắt đầu miêu tả.

Một nén nhang sau.

Bức họa thứ hai hoàn thành.

【 Họa đạo kinh nghiệm + 1738 】

Kinh nghiệm không giảm đi bao nhiêu, hơn phân nửa là do nguyên nhân hóa hình, là một loại tư thái khác.

Rất nhanh, Lý Hạo đem bức tranh này giao cho Thủy Kỳ Lân.

Nàng nhìn thoáng qua, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô gái trong tranh thảm thiết, mặt mày đượm buồn, toát lên vẻ cô độc xuất trần và thanh khiết, giống như một đóa sen mọc nơi xa, tách biệt với thế gian.

Đây... lại có thể là ta... Thủy Kỳ Lân cảm thấy nữ tử trong bức họa kia so với dáng vẻ thật mà nàng thấy còn đẹp hơn rất nhiều.

Hơn nữa, sợi ưu tư tan không ra giữa hai đầu lông mày kia, chẳng phải là nỗi lòng của nàng sao?

Một mình nơi hàn đầm, ngàn năm cô độc, Đàn Cung là đất của nhân loại, nhưng không phải nơi của nàng... Ở trong thành trì phồn hoa của Nhân tộc này, nàng lại càng thêm cô độc.

Nhìn chăm chú vào bức họa, nàng dần dần ngây dại.

Lý Hạo thấy đối phương xuất thần, không lên tiếng quấy rầy, chỉ là thu dọn bàn vẽ, sau đó lại đưa nàng vào trong tranh, miêu tả dáng vẻ vong thần này.

Ở thời đại không có ảnh chụp này, tranh vẽ của hắn có thể phong tỏa, ngăn cản thời gian trôi.

Lý Hạo cảm thấy, phần lớn mọi người đều sẽ thích điều này.

Rất nhanh, bức họa thứ ba cũng hoàn thành.

【 Họa đạo kinh nghiệm + 1541 】

Kinh nghiệm giảm đi một chút, nhưng vẫn là rất lớn.

Chỉ ba bức vẽ đã kiếm được hơn năm ngàn điểm kinh nghiệm, quả là lời to.

Đợi Lý Hạo hoàn thành bức vẽ, Thủy Kỳ Lân cũng lấy lại tinh thần, hỏi: "Vẽ xong rồi sao?"

*Hóa ra ngươi vẫn chú ý...* Lý Hạo thầm cười, rõ ràng đã nhận ra, nhưng vẫn duy trì tư thế xuất thần, xem ra đối phương cũng đang cố ý phối hợp.

"Vẽ xong rồi."

Lý Hạo gật đầu, xoay bàn vẽ về phía nàng.

Thấy bức họa thứ ba, ý cười nơi đáy mắt Thủy Kỳ Lân lại càng thêm sâu đậm, dáng vẻ xuất thần sinh động như thật, ánh sáng nghiêng chiếu vào đôi mắt trong veo, dường như ẩn chứa ngàn vạn suy tư.

Vừa rồi nàng quả thực đã nhớ lại một vài chuyện cũ ngàn năm trước, không ngờ hắn lại nhìn ra?

Tiểu gia hỏa Nhân tộc này, thế mà có thể đọc hiểu được mình?

Thủy Kỳ Lân nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, nói: "Họa công của ngươi quả thực không tệ, ngươi nói ngươi là đệ tử Lý gia?"

"Ừm." Lý Hạo gật đầu.

Thủy Kỳ Lân đầy hứng thú nói: "Thần Tướng phủ Lý gia, nổi tiếng thiên hạ, nhưng theo ta được biết, Lý gia gia quy nghiêm ngặt, tộc nhân đều là võ giả, sao lại cho phép ngươi đụng vào bàng môn tà đạo?"

"Họa đạo cũng chưa chắc là tà đạo."

Lý Hạo mỉm cười: "Huống chi, tu hành và vẽ tranh cũng không hề chậm trễ, tu luyện rồi cũng có lúc mệt mỏi."

"Ồ?"

Thủy Kỳ Lân nhíu mày.

Lý Hạo tạm ẩn thuộc tính Vạn Tượng, phóng thích khí tức Thập Ngũ Lý, sau đó lại kích hoạt lại thuộc tính Vạn Tượng.

Thủy Kỳ Lân giật mình, không khỏi hơi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lý Hạo.

Thập Ngũ Lý?

Khí huyết căn cốt rõ ràng còn tươi mới non nớt như vậy.

"Tiền bối, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh, hay là ta lại vẽ cho người mấy bức nữa?" Lý Hạo mỉm cười dụ dỗ.

Thủy Kỳ Lân liếc mắt nhìn bức vẽ trong tay, nàng đã dùng sức mạnh bao phủ bức vẽ, gật đầu nói: "Cũng được."

Lý Hạo thầm cười trong lòng, lúc này lại để nàng đứng ở bờ đầm, tiếp tục vẽ tranh.

Rất nhanh, liên tiếp mấy bức họa được hoàn thành. Hắn vẽ liền mười một bức, đến khi bức thứ mười hai hoàn thành, họa đạo kinh nghiệm chỉ tăng lên 351 điểm.

Mặc dù so với lúc trước ít hơn rất nhiều, nhưng so với vẽ những thứ khác, vẫn được xem là phong phú.

"Hôm nay tới đây thôi."

Thủy Kỳ Lân nhận lấy bức họa mới nhất, nhìn qua, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

"Tiền bối không hài lòng sao?" Lý Hạo đang định nâng bút hỏi.

Thủy Kỳ Lân lắc đầu, nói: "Hôm nay ta ăn mặc quá mức mộc mạc, ngươi vẽ tinh xảo như vậy, đợi lần sau ta trang điểm kỹ càng hơn, sẽ cho ngươi vẽ thêm."

Lý Hạo lập tức im lặng, người ta thường nói lòng yêu cái đẹp ai cũng có, không ngờ vị đại Yêu Vương này cũng vậy.

Cảm thấy hôm nay ăn mặc chưa đủ xinh đẹp? Nhưng Lý Hạo lại cảm thấy, nàng đã đẹp đến mức thoát tục rồi.

"Được thôi."

Lý Hạo cũng không ép buộc, dù sao ngày tháng còn dài.

"Ngươi tên gì?" Thủy Kỳ Lân hỏi.

"Lý Hạo." Thủy Kỳ Lân thấy kinh ngạc, cái tên này có chút ngông cuồng, nếu Lý Hạo xuất thân hoàng gia thì còn được.

"Vậy còn tiền bối?" Lý Hạo hỏi, không bỏ qua cơ hội kết giao này.

"Ta theo họ của cung chủ đời thứ nhất, ta họ Tống." Thủy Kỳ Lân mỉm cười nói: "Ta tên là Tống Thu Mặc."

Tống Thu Mặc...

Lý Hạo khẽ gật đầu, nói: "Thu Mặc tiền bối, lần sau có dịp ta lại tới thăm người, không biết đến lúc đó phải gọi người thế nào?"

"Ngươi chỉ cần khẽ chạm vào mặt nước, ta liền có thể cảm nhận được." Tống Thu Mặc mỉm cười nói.

Lý Hạo ghi nhớ, gật đầu nói: "Tiền bối, tạm biệt."

Tống Thu Mặc nhẹ nhàng phất tay, xoay người phiêu dật rời đi, mang theo mười mấy bức họa, trở về đầm nước. Những bức vẽ được nàng dùng sức mạnh bao phủ, giống như một lớp màng mỏng, nước đầm không thể chạm vào.

"Cú nhảy cầu này... hẳn là có thể đạt điểm tối đa."

Lý Hạo thấy đối phương nhập hàn đầm, nhưng không hề có bọt nước bắn lên, không khỏi thầm tán thưởng một câu.

Hắn không lập tức thu dọn bàn vẽ, mà tiếp tục vẽ hàn đầm và vách núi. Mặc dù không có Thủy Kỳ Lân Tống Thu Mặc trong tranh, nhưng chỉ riêng phong cảnh tuyệt mỹ này cũng có thể mang đến không ít kinh nghiệm.

Lý Hạo cũng từng thử dựng lên những khung cảnh hùng vĩ trong đầu, thậm chí là những hung thú kỳ dị, nhưng khi vẽ ra, kinh nghiệm thu được lại rất ít.

Hắn cũng không rõ nguyên nhân, có lẽ là do thiếu một loại chi tiết hay thần vận nào đó?

Hắn lại vẽ thêm bốn năm bức Cô Nhai Hàn Đàm Đồ.

Thu hoạch được năm sáu trăm kinh nghiệm, Lý Hạo cảm thấy đã đến lúc rời đi, chợt nghe có người ngâm thơ:

"Cô phong vách đá dựng non gầy, mây trắng ung dung tựa lệ trời."

"Đường mòn kia dẫn về đâu nhỉ, tri kỷ tri âm, ai tỏ bày?"

Vừa dứt lời, một bóng người bước chân thong thả đi tới, khi nhìn thấy Lý Hạo bên hàn đầm, cũng là lúc Lý Hạo quay đầu nhìn về phía đối phương.

Hai người nhìn nhau, đều nhận ra thân phận của đối phương.

Hoàng tử?

Lý Hạo kinh ngạc trong lòng, người này chính là một trong hai vị Hoàng tử của Giáp viện, hình như tên là Khương Hãn Tinh.

Khương Hãn Tinh cũng nhận ra Lý Hạo. Nếu nói hôm nay trong Giáp viện, ai là người gây náo động nhất, không nghi ngờ gì chính là vị thiếu gia Lý gia trước mắt.

Từ khi vào Giáp viện, hắn đã chú ý tới Vương Hàn, Lý Hạo và các đệ tử Thần Tướng phủ khác, chỉ là không tiếp cận.

Nghĩ đến việc mình vừa ngâm thơ vừa đi tới, Khương Hãn Tinh chợt cảm thấy mặt đỏ bừng, có chút nóng rát, chết tiệt, sao lại có người ở đây?

Bất quá, gia hỏa này là con của võ tướng, hẳn là không hiểu thơ ca? Sau khi đối mặt ngắn ngủi, Khương Hãn Tinh khống chế lại sự nóng rát trên mặt, mỉm cười chào hỏi:

"Lý gia thiếu gia?"

"Xin chào." Lý Hạo cũng đáp lại một cách chính thức, đối với mấy vị hoàng tộc đệ tử này, hắn không có cảm tình.

Lúc trước, một vị hoàng tử khác tên Khương Diệp, vừa khai giảng không lâu đã chạy tới tìm hắn và Lý Nguyên Chiếu, bày tỏ ý muốn kết giao.

Nhưng dã tâm nơi đáy mắt tiểu tử này quá rõ ràng, Lý Hạo không muốn tham gia vào những chuyện phiền phức liên quan đến hoàng tộc, cho nên không hề phản ứng, cũng bảo Nguyên Chiếu không nên tiếp xúc nhiều với những kẻ này, vũng nước đục này không phải bọn họ có thể tùy tiện bước vào.

"Ngươi ở đây làm gì?"

Khương Hãn Tinh tò mò đánh giá bàn vẽ trước mặt Lý Hạo, nếu nói Lý Hạo ở đây luyện công, hắn sẽ không thấy kỳ lạ.

Nhưng mang theo bút mực để làm gì?

Nghĩ đến việc Lý Hạo đặc biệt tiến vào Hắc Bạch điện, ít nhất đã là Kế Hồn cảnh, ánh mắt hắn lặng lẽ ngưng trọng hơn vài phần.

"Sưu tầm dân ca." Lý Hạo tùy ý nói, đồng thời thu hồi ánh mắt, lại phối màu mực, chuẩn bị vẽ tranh.

Khương Hãn Tinh có chút ngoài ý muốn, ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú, lúc trước ở trong Giáp viện, hắn đã vụng trộm quan sát vị thiếu gia Lý gia này.

Dù sao, tên của đối phương là do chính phụ hoàng hắn ban cho.

Chuyện này từ khi hắn sinh ra, bắt đầu hiểu chuyện liền nghe mẫu thân nói qua, ngày nhập học gặp được một lần, liền không khỏi lưu ý thêm.

Mà biểu hiện của Lý Hạo, quả thực không giống người thường, lúc trước hắn còn cảm thấy tiếc nuối, cho rằng đối phương nhận được ân sủng quá lớn, bị Lý gia nuông chiều thành hoàn khố.

Nhưng hôm nay nghe Tô Diệp Họa lão sư nói, mới hiểu đây là một thiên tài thâm tàng bất lộ.

"Sưu tầm dân ca?"

Khương Hãn Tinh tò mò đi tới, liền thấy Lý Hạo nâng bút vẽ tranh, cô sơn hàn đầm hiện ra trên giấy, cảnh vật được miêu tả vô cùng sinh động, có ý cảnh. Hắn nhìn đến ngây người.

Xuất thân hoàng gia, hắn tuy từ nhỏ tập võ, nhưng lại yêu thích thi thư, làm sao lại không nhận ra kỹ thuật vẽ tranh này rất tốt.

Đợi Lý Hạo vẽ xong, Khương Hãn Tinh không khỏi hỏi: "Lý thiếu, ngươi còn biết vẽ tranh?"

Lý Hạo không hề chớp mắt, nâng bút tiếp tục: "Ngươi không phải cũng biết làm thơ sao?"

Nhắc tới thơ, mặt Khương Hãn Tinh không khỏi đỏ lên.

Yêu thích là một chuyện, nhưng "biết" lại là chuyện khác.

Thật ra hắn chỉ là hiểu sơ mà thôi.

Hơn nữa bài thơ vừa rồi hắn không hề nghiêm túc làm, từ ngữ đều là tùy hứng mà ra, chỉ để bày tỏ nỗi uất ức trong lòng, không hề chau chuốt.

"Lý thiếu cũng hiểu thơ ca?"

"Hiểu sơ."

"Ồ?"

Khương Hãn Tinh có chút kinh ngạc, hứng thú nổi lên, nói: "Vậy Lý thiếu không bằng cũng làm một câu thơ?"

"Làm thơ?"

Lý Hạo liếc nhìn hắn, hiện tại kinh nghiệm thơ ca của hắn đã đạt tam đoạn mãn, còn chưa lĩnh ngộ thơ tâm, làm thơ sẽ không có kinh nghiệm.

"Không sai, không bằng... lấy hàn đầm mà Lý thiếu đang vẽ làm thơ đi, ngươi và ta cùng làm một bài, thế nào?"

Khương Hãn Tinh nổi hứng muốn so tài thơ, cũng có lòng muốn đọ sức cao thấp với Lý Hạo, vừa để vãn hồi thể diện cho bài thơ tùy hứng vừa rồi, tránh cho người khác cho rằng trình độ làm thơ của hắn chỉ có vậy.

Lý Hạo liếc nhìn: "Hàn đầm sao? Vậy ngươi làm trước đi."

"Vẫn là Lý thiếu làm trước đi, ta tài hèn học mọn, cần phải ấp ủ thêm." Khương Hãn Tinh vội vàng nói.

Lý Hạo không cho rằng hắn khiêm tốn, bài thơ đối phương đọc lúc trước, ngay cả vần điệu cũng không chuẩn.

"Được thôi."

Lý Hạo tính tình tùy ý, không nghĩ nhiều, liền đọc lên một bài:

"Lý Bạch thừa chu tương dục hành, hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh."

"Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích, bất cập Uông Luân tặng ngã tình."

(Lý Bạch lên thuyền toan ra đi,Bỗng nghe bờ trên tiếng hát vang.Đầm Đào Hoa nước sâu ngàn thước,Không bằng Uông Luân tặng ta tình.)

Đọc xong một bài, bút trong tay không ngừng, tiếp tục miêu tả. Nếu là trước kia, đọc thơ của Thi Tiên, ít nhất cũng phải có trăm điểm kinh nghiệm, nhưng hiện tại kinh nghiệm đã đầy, một chút kinh nghiệm cũng không có.

Vì tôn trọng bản gốc, hắn không hề đổi một chữ nào. Không phù hợp với bối cảnh? À, không liên quan gì đến ta.

Khương Hãn Tinh nghe xong, có chút kinh diễm, bài thơ này có chút ý vị.

"Lý thiếu, bài thơ này không phải ngươi làm tại chỗ chứ?" Khương Hãn Tinh nói, tình hình trong thơ miêu tả không khớp với tình cảnh hiện tại.

"Ngươi cứ nói trong đó có đầm nước hay không đi." Lý Hạo nói.

Khương Hãn Tinh im lặng, đầm nước thì có, nhưng hoa đào đâu? Nơi này làm gì có hoa đào! Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Đây là do Lý thiếu làm, hay là...?"

Ánh mắt hoài nghi hết sức rõ ràng.

"Dù sao trên đời này, ngươi cũng không tìm được tác giả nào khác." Lý Hạo thần sắc ung dung, thong thả nói.

Khương Hãn Tinh thấy hắn tự tin như vậy, có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: "Vậy dám hỏi Lý Bạch trong thơ là ai?"

"Họ Lý, đương nhiên là một vị tiên tổ của Lý gia ta."

"...Vậy Uông Luân là ai?"

"Đại ca bảng một của tiên tổ ta."

"???"

Đại ca bảng một là cái quỷ gì?

Khương Hãn Tinh mặt đầy kinh ngạc.

"Đến lượt ngươi." Lý Hạo liếc nhìn hắn.

Khương Hãn Tinh lấy lại tinh thần, có chút cạn lời, nhưng may mà, hắn vừa rồi đã lén lút tính toán, hắn đã sớm có một bài thơ về thác nước hàn đầm, hôm nay có thể dùng.

Mặc dù đối với cảnh sắc trước mắt chưa chắc đã hoàn toàn chuẩn xác, nhưng so với bài thơ không hợp tình cảnh của Lý Hạo, tóm lại vẫn tốt hơn nhiều...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play