Không phải là trộm chứ?
Minh Nặc thót tim, cậu nhìn quanh rồi vào nhà kính lấy một cái kéo làm vườn lớn, có vũ khí trong tay, cậu an tâm hơn một chút, rón rén đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, hai người thanh niên không quen đang cúi đầu ăn mì, Minh Nặc trốn sau bức tường, thò đầu ra quan sát hai người lạ này.
Một trong số họ trông rất đẹp trai, mái tóc đen được tết thành bím cá, một dải ruy băng hoa lan màu vàng óng được đan xen vào bím tóc, đuôi tóc buông xuống vai, đôi mắt đào hoa luôn mang nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi Murphy được minh oan về việc bắt cóc Minh Nặc, Minh Quyết đã cho anh ta đi, anh ta và phó quan phải chạy đua với thời gian mới về kịp sao Epsilon trước khi kỳ nghỉ kết thúc.
Murphy vừa ăn mì vừa chỉ trích Minh Quyết: "Bao nhiêu năm rồi sao hắn không nghĩ đến việc đi bệnh viện tâm thần khám não? Đứa trẻ mất tích lại đổ tội cho tôi, có khi đứa trẻ đó biết được bác ruột của mình là hắn nên đã lén lút lái phi thuyền chạy mất rồi."
Phó quan vẫn giữ khuôn mặt thật thà chất phác: "Chủ yếu là vì thái độ của ngài đối với đứa trẻ đó trên đường phố quá khác thường, Minh Quyết nghi ngờ chúng ta cũng không có gì lạ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT