Chương 22
"Đương nhiên là thật sự." Lý giáo sư nở nụ cười tươi rói, hắn nhẹ nhàng gật đầu khẳng định.
“Hơn nữa tư chất này ở nhị đẳng cũng rất khá, chỉ kém một chút nữa là đạt tới ngưỡng cửa nhất đẳng rồi.”
Hắn nói thêm vào một câu.
“Cảm ơn giáo sư.” Hoắc Lệnh gật đầu đáp lại.
“Linh giới chúc phúc của ngươi là gì?” Lý giáo sư bất ngờ hỏi.
Hoắc Lệnh cố gắng giữ vẻ mặt ngơ ngác.
Trong đầu hắn nhanh chóng tua lại những thông tin đã từng đọc, những tư liệu khác nhau.
Linh giới chúc phúc là do ý thức Linh giới thao tác, loại chúc phúc này không phải ngươi muốn cho ai là được, thậm chí có khả năng bị cướp đoạt.
Thậm chí cả bản thân người nhận, khi chưa hoàn toàn nắm giữ truyền thừa, cũng không thể tiết lộ thông tin, đó là giới hạn từ ý chí Linh giới.
Cho nên sau khi trở về, hắn vẫn đang do dự có nên tìm cơ hội kể chuyện nhận được Linh giới chúc phúc, để nâng cao giá trị bản thân hay không.
Lúc này, Lý giáo sư hỏi vậy, Hoắc Lệnh biết ngay đây là cơ hội tốt.
“Yên tâm đi, Linh giới chúc phúc không ai cướp được.” Lý giáo sư nhìn Hoắc Lệnh thần sắc không đổi, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng.
“Linh giới chúc phúc do ý chí Linh giới ban tặng, dù là vũ khí hay truyền thừa, chỉ người được ban phúc mới dùng được. Yên tâm đi em.”
“Vũ khí được chúc phúc, rơi vào tay người khác cũng chỉ như khúc gỗ, còn truyền thừa thì càng vậy, trừ người được chúc phúc, người khác không thể xem, thậm chí ngay cả chính ngươi muốn nói ra nội dung truyền thừa cũng không được.”
Hoắc Lệnh khẽ gật đầu, thừa nhận chuyện này.
Nếu để lộ tin tức có Linh giới chúc phúc, chắc chắn sẽ có người để mắt tới hắn, từ đó nhận được sự hỗ trợ về tài nguyên.
Chỉ là hắn vẫn còn do dự, giờ được Lý giáo sư gợi ý, cũng giúp Hoắc Lệnh đưa ra quyết định.
Hoắc Lệnh tò mò hỏi: “Lý giáo sư, sao ngài biết ta có Linh giới chúc phúc?”
Lý giáo sư giơ báo cáo kiểm tra trên tay, “Trong kết quả kiểm tra của ngươi có một mục ghi nhận, trên người ngươi từng có vết tích ý chí cao giai. Theo ghi chép, đây là dấu hiệu của việc nhận được Linh giới chúc phúc.”
Ra là vậy! Hoắc Lệnh hiểu ra.
Không ngờ máy móc kiểm tra lợi hại như vậy, gần như lột trần hắn.
“Có thể miêu tả sơ qua về chúc phúc của ngươi không? Ta ghi vào tư liệu, để ngươi dễ nhận được ưu ái của các trường đại học.” Lý giáo sư cười híp mắt hỏi.
“Ta được Linh giới chúc phúc là truyền thừa Pháp sư, bao gồm một môn minh tưởng pháp Bạch ngân giai và vài pháp thuật bậc 0.”
Hoắc Lệnh hơi suy nghĩ, vẫn quyết định giấu bớt thông tin. Minh tưởng pháp Hoàng kim giai có vẻ quá nổi bật, Bạch ngân giai thì vừa phải.
Việc có được truyền thừa chúc phúc giúp hắn có thêm điểm cộng, nhưng nếu quá nổi tiếng thì cũng không tốt, không hợp với tính cách của Hoắc Lệnh.
“Minh tưởng pháp Bạch ngân giai, không tệ!” Lý giáo sư nghe xong, không khỏi khen ngợi.
“Ngươi khá may mắn đấy, dù không có pháp thuật truyền thừa, nhưng chỉ một minh tưởng pháp Bạch ngân giai thôi cũng đủ khiến ngươi có lợi lớn rồi!”
“Phải biết, ngay cả trong các trường đại học Giáp đẳng, muốn tu luyện minh tưởng pháp Bạch ngân giai cũng phải tốn không ít tiền.”
Nghe ông nói vậy, Hoắc Lệnh không giải thích gì thêm, hắn biết quyển sách pháp thuật của mình rất dày, sau này có lẽ còn mở khóa được nhiều pháp thuật mới.
“Hoắc đồng học, có hứng thú đến Thiên Nam đại học của chúng ta không?” Lý giáo sư đột ngột thay đổi giọng điệu, bắt đầu mời chào.
Thiên Nam đại học ở tỉnh Thiên Nam, nơi Hoắc Lệnh ở cũng thuộc tỉnh này.
Thiên Nam đại học là một trong các trường đại học Giáp đẳng, cả nước chỉ có mười trường như vậy.
Ở Đại Hạ, đại học được chia thành 4 cấp: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Có 36 trường Ất đẳng và 108 trường Bính đẳng.
Còn lại các trường Đinh đẳng là trường nghề, học viện kỹ thuật dành cho học sinh không có tư chất hoặc không thành công trong khai linh.
Thiên Nam đại học là lựa chọn không tồi trong các trường Giáp đẳng. Trước khi khai linh, Hoắc Lệnh đã đặt mục tiêu vào trường này.
Nhưng sau khi khai linh, hắn lại không vội. Với tư chất nhị đẳng và Linh giới chúc phúc, chắc chắn trường nào cũng sẽ dễ dàng nhận hắn.
Lúc này, hắn cần xem trường nào có điều kiện tốt hơn.
Hắn cũng từng nghe về việc các trường đại học tranh giành học sinh có tư chất tốt bằng những phúc lợi và trợ cấp hấp dẫn.
Lý giáo sư vẫn chưa đưa ra điều kiện gì, nên hắn không vội, cũng cần phải cân nhắc thêm.
Nghĩ vậy, Hoắc Lệnh nói: “Lý giáo sư, chuyện này ta chưa quyết định được, phải về nhà bàn với phụ mẫu.”
“Ừm, cũng phải thôi.” Lý giáo sư gật đầu thông cảm, sau đó cất tài liệu vào hồ sơ.
“Được rồi, Hoắc đồng học, em đã kiểm tra xong, có thể ra sảnh chờ chủ nhiệm lớp tới đón.”
“Vâng, làm phiền ngài rồi, Lý giáo sư.”
Hoắc Lệnh đứng dậy, hơi cúi đầu cảm ơn rồi quay người đi.
“Hoắc Lệnh! Bên này!”
Chờ vài phút ở đại sảnh, chủ nhiệm lớp đã tới, vừa vào đã gọi tên Hoắc Lệnh.
“Thầy.”
“Sao rồi, không bị thương chứ? Khai linh thành công không?” Chủ nhiệm lớp vỗ vai Hoắc Lệnh, vội hỏi.
“Không bị thương, các thầy ở đây bảo vệ em rất tốt, với lại em khai linh thành công, tư chất nhị đẳng!”
Trong lòng Hoắc Lệnh ấm áp, đáp lời.
“Không tệ! Không tệ! Ta biết mà, ngươi làm được!”
Chủ nhiệm lớp nghe vậy, càng mạnh tay vỗ vai Hoắc Lệnh, giọng nói đầy vui mừng.
Dù ông chỉ là người bình thường, nhưng học sinh có tư chất tốt, ông cũng rất vui.
Hơn nữa, học sinh như vậy còn có lợi cho ông, việc thăng chức tăng lương không còn xa.
Sau đó, chủ nhiệm lớp dẫn Hoắc Lệnh về chỗ nghỉ.
Trên đường, Hoắc Lệnh tò mò hỏi: “Thầy, thầy có biết chuyện gì xảy ra ở phòng kiểm tra kế bên em không?”
Chủ nhiệm lớp nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng có đi loan tin nhé, chỉ tại ngươi thấy chuyện này, ta mới nói cho ngươi.”
“Học sinh ở phòng bên cạnh ngươi, học ở trường cấp 3 số 1, lần này khi ở Linh giới bị một U Hồn ký sinh vào người, lúc kiểm tra thì bị phát hiện. Sau đó thì ngươi cũng biết, U Hồn bị giết, còn hắn thì chết do bị ký sinh.”
“Ra vậy, yên tâm đi thầy, ta sẽ không nói bậy.” Hoắc Lệnh gật đầu.
Chẳng mấy chốc, chủ nhiệm lớp đã đưa Hoắc Lệnh đến một tòa nhà ký túc xá cao 10 tầng. Hiện tại, nơi này đã đầy học sinh.
Xung quanh có vài tòa nhà ký túc xá khác, tất cả đều là học sinh vừa từ Linh giới trở về.