Editor: Moonliz

Trì Liệt Tự ném thẻ học sinh cho cô, tay xách lon nước ngọt, sải bước dài rời khỏi siêu thị. 

Mặt trước của thẻ có in ảnh, là ảnh thẻ chụp lúc mới vào lớp 10. 

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi, gương mặt còn hơi non nớt, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự sắc bén. Mắt hai mí sâu và hẹp như lưỡi dao mỏng, con ngươi đen tuyền, nhìn thẳng vào ống kính một cách dứt khoát, trong ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo khó kiểm soát.

Hứa Triêu Lộ chọc vào trán cậu thiếu niên trong ảnh, chợt nhớ lại lúc nãy khi Trì Liệt Tự thanh toán, con số thoáng qua trên máy đọc thẻ. 

Cậu ghét phải nạp thẻ nhiều lần nên thường nạp một lần thật nhiều, rồi dùng dần. 

Hứa Triêu Lộ quay lại quầy thu ngân, đặt thẻ học sinh lên máy đọc để xác nhận số dư. 

Vẫn còn 3.300 tệ! 

Trường cấp ba của họ là trường trọng điểm của thành phố, căng tin có trợ giá. Hứa Triêu Lộ tiêu tiền khá thoải mái, nhưng một tháng ở trường cũng chưa đến hai nghìn tệ. Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là thi đại học, thẻ của cô vẫn còn tiền, làm sao tiêu hết hơn ba ngàn tệ của Trì Liệt Tự chứ!

Bên ngoài siêu thị, cơn mưa xám xịt kéo dài cả buổi chiều đang dần tạnh. Trì Liệt Tự đi về phía mấy cậu bạn đang chờ mình, tiện tay móc điện thoại vẫn đang rung liên tục ra —— 

Hạ Tinh Quyết: [Nhanh! Đoán xem điểm thi thử lần 3 của tớ bao nhiêu?]

Hạ Tinh Quyết: [Thôi khỏi đoán, cậu lười đoán lắm, để tớ tự nói luôn.]

Hạ Tinh Quyết: [685! Vượt qua điểm chuẩn năm ngoái của đại học K rồi!] 

Hạ Tinh Quyết: [Tớ xúc động muốn chết TAT, cuối cùng cũng tiến thêm một bước gần đến cậu và Lộ Lộ Vương rồi! Nhất định phải đợi tớ ở đại học K đấy nhé!] 

“Lộ Lộ Vương” là biệt danh của Hứa Triêu Lộ hồi tiểu học. Trường tiểu học của họ có một bức tường vinh danh cực kỳ phô trương. Học sinh đứng nhất sẽ được chụp ảnh áp phích riêng, đội vương miện, ngồi trên ngai vàng. Áp phích của Hứa Triêu Lộ từng được treo lên đó thì chưa bao giờ bị gỡ xuống, mỗi ngày các học sinh đi ngang qua đều phải ngước nhìn tư thế vương giả của cô, từ đó cái tên “Lộ Lộ Vương” ra đời.

Theo thời gian, biệt danh sến súa này chỉ còn Hạ Tinh Quyết là còn gọi.

Trì Liệt Tự cúi đầu gõ chữ: [Hứa Triêu Lộ có thi đại học K đâu.]

Nghĩ một lúc, lại xóa dòng đó đi.

Năm đó Hạ Tinh Quyết thi trượt kỳ thi vào cấp ba, không đậu vào trường của Trì Liệt Tự và Hứa Triêu Lộ, bị đả kích rất lớn. Ba năm sau đó, cậu ấy cố gắng hết sức để thi vào đại học K cùng hai người bạn thân, muốn tiếp tục làm bạn học. 

Nếu cậu ấy biết Hứa Triêu Lộ không thi vào đại học K nữa, có khi sẽ mất hết động lực. Trì Liệt Tự quyết định tạm thời chưa nói ra.

Chớp mắt, Hạ Tinh Quyết lại nhắn tin: [Cậu có biết Lộ Lộ Vương thi thử lần 3 được bao nhiêu không?]

Trì Liệt Tự: [718]

Hạ Tinh Quyết: [W*F]

Hạ Tinh Quyết: [Không hổ danh là vua của chúng ta!] 

Hứa Triêu Lộ bước ra khỏi siêu thị, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trì Liệt Tự đang đứng trong đám nam sinh, cúi đầu chơi điện thoại, khóe môi nhếch lên một bên, nụ cười gượng gạo chẳng có chút thiện chí.

Cậu nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng lại rất được lòng bạn bè, rất được quý trong đám con trai, đi đâu cũng có người vây quanh.

Hứa Triêu Lộ định trả lại thẻ học sinh cho cậu, rồi bảo cậu mời bạn bè ăn gì đó.

“Chào, Triêu Lộ.” Một nam sinh cao gầy đi tới trước mặt, sắc mặt hơi tái, nặn ra một nụ cười với cô: “Chúc mừng cậu nhé, thành tích thi thử lần 3 lại lập kỷ lục mới.”

Hứa Triêu Lộ mỉm cười đáp lại: “Cậu cũng cố lên nhé.” 

Nam sinh đó tên là Lý Cảnh Hiên, dáng vẻ tuấn tú, thành tích cũng rất tốt. Suốt năm lớp 11, chỉ duy nhất một lần Hứa Triêu Lộ không đứng nhất toàn khối, và người đứng nhất lần đó chính là Lý Cảnh Hiên. Từ đó, cô bắt đầu để ý đến cậu ta, rồi dần dần nảy sinh chút cảm mến mơ hồ.

Nhưng bây giờ gặp lại, thậm chí cô không nhớ nổi điều gì đã từng khiến mình rung động. 

Người kia chủ động bắt chuyện với cô, muốn học hỏi kinh nghiệm học tập. Hứa Triêu Lộ bên ngoài thì lịch sự đáp lại, nhưng trong lòng lại đang tính xem còn mấy phút nữa Thư Hạ mới tới, sao mà lâu thế. 

“Cậu ta cũng gọi là ‘Triêu Lộ’ à? Mặt dày thật.”

Cách đó không xa, một nam sinh lớp 12-2 thấy Lý Cảnh Hiên đang cố gắng làm quen với nữ thần lớp họ thì tỏ rõ vẻ khinh thường: “Điểm thi thử lần ba tụt xuống hạng 37 rồi, Lộ thần làm gì còn quan tâm đến cậu ta nữa.” 

Trì Liệt Tự liếc mắt nhìn về phía đó, cúi đầu hờ hững, tiếp tục nghịch điện thoại.

Lại có người nói: “Lộ thần không coi trọng thành tích đến vậy đâu. Tôi nghe mấy bạn nữ nói, là vì trước đây Lộ thần từng lén vào group lớp của Lý Cảnh Hiên, thấy cậu ta cười nhạo con gái có cỡ giày to, thế là tụt mood luôn.”

Nhiều người đồng tình: “Tụt mood thật, đúng là hết hứng.”

Trì Liệt Tự cũng khẽ gật đầu theo, dáng vẻ lười nhác. 

Nhớ lần cuối cùng đến nhà Hứa Triêu Lộ, cô còn kể chuyện định tham gia trại học thuật của Đại học S cùng Lý Cảnh Hiên. Không ngờ nhanh như vậy mà chàng trai đó đã thành chuyện cũ rồi. 

“Tớ đi đây.” Trì Liệt Tự gạt cánh tay đang khoác trên vai mình ra: “Các cậu rảnh rỗi đứng đây hóng chuyện, sao không vào căng tin ăn thêm vài miếng?”

“Ăn cơm xong đi chung luôn nhé?”

“Thôi. Giờ này đồ ăn ở căng tin toàn mấy món không nuốt nổi.”

“Con mẹ cậu, đi nhanh đi!”

Trì Liệt Tự ngoan ngoãn lùi lại hai bước, tay cầm lon nước ngọt, ngón trỏ móc nắp lon một cách thành thạo, chỉ nghe “bụp” một tiếng nhỏ, khóe môi cong lên, giơ lon lên cao hơn —

Kỳ thi đại học sắp đến, chúc mọi người ăn ngon uống khỏe, tiền đồ rộng mở.

Cậu nốc một ngụm nước ngọt, xoay người rời đi. 

Phía sau ồn ào vang lên — “Cái tên chết tiệt này đúng là giỏi làm màu”, “Anh Tự nhà tớ cần gì phải diễn, vốn dĩ đã đẹp trai sẵn rồi mà”, “Đợi tớ ở đại học K đấy nhé!”, “Đi luôn rồi à? Ngoài kia mưa tạnh chưa vậy?” …

Lúc nào chẳng hay, bầu trời xa xa đã quang mây tạnh, ánh chiều rực rỡ len qua từng kẽ mây. 

..........… 

Vào mấy ngày thi đại học, học sinh được tuyển thẳng từ các lớp khác đều trở lại trường để cổ vũ sĩ tử. Chỉ duy nhất Trì Liệt Tự — học sinh được tuyển thẳng có điểm thi đấu cấp quốc gia cao nhất trong toàn trường — không hề xuất hiện.

Lễ tốt nghiệp thì cậu có đến, tóc đã dài ra hơn, rối bù che gần đến lông mày, vẫn cái khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo ấy, đứng giữa đám đông nổi bật đến chói mắt, xung quanh chật kín như khu du lịch dịp Quốc Khánh. 

Thư Hạ xúi Hứa Triêu Lộ rủ Trì Liệt Tự đi du lịch cùng vào hôm sau, nhưng bị dội gáo nước lạnh: “Mai cậu ấy ra nước ngoài chơi rồi, chưa chắc tháng bảy đã về.” 

Quả nhiên, sau đó hơn một tháng không thấy bóng dáng đâu.

Trong những ngày nóng nhất trong năm, Hứa Triêu Lộ nằm nhà dưỡng lại làn da bị cháy nắng do đi biển trước đó. Từ một người như bị “thụ án” suốt năm lớp 12, đến tận bây giờ cô mới hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nhàn rỗi, nằm trên sofa thoải mái bật điều hòa, chơi điện thoại. 

Thông báo đẩy: “Mảnh ghép cuộc sống của Hạ Hạ” vừa đăng video mới, Hứa Triêu Lộ bấm vào xem, thấy Thư Hạ trong video đang chia sẻ outfit khi đi gặp bạn trai cũ. Nhưng rõ ràng cô ấy có từng yêu đương gì đâu?

Hứa Triêu Lộ thuần thục làm các thao tác: thả tim, lưu lại, bình luận kèm hiệu ứng bay chữ: [Học được rồi, hôm nay mặc như vậy luôn]

Như có thần giao cách cảm, ngay giây sau, tin nhắn của Thư Hạ nhảy ra — 

Hạ Hạ: [Aaaaa!!! Tớ nhận được thư báo trúng tuyển của đại học C rồi!!!] 

Chuyên ngành Truyền thông mạng của Đại học Truyền thông, chính là ngành được phép lên mạng thoải mái mà không bị mắng — quá hợp với cô ấy rồi.

Hứa Triêu Lộ: [Chúc mừng!!!]

Hạ Hạ: [Còn cậu? Thư báo của cậu chưa đến à?] 

Hứa Triêu Lộ: [Chắc 2 ngày nữa là tới.]

Hạ Hạ: [Nhanh nhanh lên! Tớ muốn khoe thư báo trúng tuyển của tớ và bạn tớ cho fans xem, để họ biết bạn bè quanh tớ toàn người giỏi cả, hehe.]

Hạ Hạ: [Khoan đã… thế chẳng phải sẽ lộ ra là tớ là đứa yếu nhất sao?]

Trong lúc nói chuyện phiếm, Hứa Triêu Lộ quay lại giao diện video ngắn, lướt xem mấy video cũ Thư Hạ từng đăng. 

Lượng like trên video của cô ấy lên xuống rất thất thường, điểm khác biệt nằm ở chỗ — người họ Trì kia có xuất hiện trong khung hình hay không.

Hứa Triêu Lộ chọn xem những video có nhiều lượt thích. 

Video quay từ năm lớp 12 không nhiều, chưa mấy chốc đã lướt từ mùa hè rực rỡ trở lại mùa đông lạnh giá — hôm đó Trì Liệt Tự có đến trường, Thư Hạ chớp lấy cơ hội, quay một video phỏng vấn “Top 10 học bá và nguyện vọng đại học mơ ước” trong giờ ra chơi dài.

Phỏng vấn lần lượt từ hạng 10 đến hạng 1, Hứa Triêu Lộ đứng đầu bảng, là người xuất hiện cuối cùng. 

Trong video, cô khẽ hắng giọng, nghiêm túc nói: “Chắc là Đại học S, có chính sách giảm điểm, học thôi thì chắc là có thể đậu, lại gần nhà nữa.” 

“Học thôi thì chắc là có thể đậu đại học S… Quả nhiên tớ chẳng thể hiểu nổi thế giới của thần.”Thư Hạ chèn lời dẫn vào, ống kính chuyển sang hàng cuối của nhóm bên cạnh: “Tiếp theo còn một người nữa — chính là hạng 0 trong truyền thuyết của lớp tớ, huy chương vàng tin học quốc gia, được tuyển thẳng từ năm lớp 11… Ê ê, đừng ngủ đã, nói vài câu đi mà!” 

Thiếu niên sắc mặt lạnh tanh, từng sợi tóc đều viết rõ hai chữ “phiền phức”, liếc Thư Hạ một cái rồi cúi đầu nằm xuống, giả chết.

“Thần tiên thì cần ngủ nhiều hơn mà, chắc tối qua thức trắng bắt ma.” Thư Hạ hơi lúng túng. “Để tớ nói thay cho vậy, cậu ấy được tuyển thẳng vào Đại học K. Các bạn từng xem video trước của tớ chắc cũng biết, cậu ấy và cô nàng xinh đẹp hạng nhất vừa nãy là bạn thanh mai trúc mã, được gọi là song thần lớp 12-2…” 

Hứa Triêu Lộ ghé sát màn hình điện thoại, dùng ngón tay kéo thanh thời lượng video tua ngược lại — 

Khoảng phút 2:43, Trì Liệt Tự hình như vừa đảo mắt một cái?

Cái đảo mắt này chắc không phải dành cho Thư Hạ, mà là dành cho cô. 

Ký ức bất giác kéo cô trở về mấy ngày trước khi quay video đó.

Hôm ấy, Trì Liệt Tự đến nhà cô lần cuối — vì giữa hai bên gia đình có mâu thuẫn căng thẳng, cậu đặc biệt chọn lúc người lớn không có ở nhà mới dám đến. Bầu không khí giữa hai người cũng bị ảnh hưởng phần nào, hôm đó họ mỗi người tự học riêng, hầu như chẳng nói gì, nhất là Hứa Triêu Lộ, cả người như phủ mây đen, hoàn toàn không giống cô thường ngày. 

Học kỳ I lớp 12 vừa kết thúc, có lẽ vì tâm lý lệch lạc, thành tích của Hứa Triêu Lộ tụt dốc rõ rệt. Từng là người luôn giữ vững vị trí số một toàn khối, giờ lại thường xuyên gây bất ngờ vì điểm thấp.

Thời gian đó trùng khớp với đợt các trường đại học hàng đầu trong nước tổ chức trại học thuật — thực chất là hình thức tuyển sinh riêng biệt. Hứa Triêu Lộ từng đạt giải Nhất tỉnh trong kỳ thi học sinh giỏi, là ứng viên sáng giá, nhà trường dốc toàn lực bồi dưỡng, cho cô lần lượt tham gia trại học thuật của đại học K và đại học S. 

Trường trong mơ của Hứa Triêu Lộ luôn là đại học K, thế nhưng cô lại thất bại tại trại của đại học K — không chỉ không được đánh giá cao, mà còn có nguy cơ bị điều sang ngành học “hố đen”. Cô sụp đổ hoàn toàn.

May mà sau đó mọi chuyện ở trại của đại học S diễn ra suôn sẻ. Cô nhận được chính sách giảm tới 60 điểm — mức cao nhất, lại được vào ngành hot mà cô yêu thích.

Trong hoàn cảnh điểm số tụt dốc, tâm trạng sụp đổ, đại học S trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất của Hứa Triêu Lộ. 

Hôm đó ở nhà, như thể đã ấp ủ từ cả thế kỷ, Hứa Triêu Lộ mới chậm rãi nói với Trì Liệt Tự: “Tớ đổi mục tiêu rồi, giờ định thi vào đại học S.”

Tâm trạng của cô lúc đó không chịu nổi thêm bất kỳ cú sốc nào nữa. Việc đổi trường mơ ước là liều thuốc tinh thần vừa an toàn lại hiệu quả nhất.

Thiếu niên ngồi chếch phía đối diện, đang xem sách lập trình, mí mắt trắng nhạt khẽ nhấc lên, giọng nhạt như nước: “Ồ.” 

“Đại học S cho tớ chính sách giảm 60 điểm, là mức cao nhất đó.” Hứa Triêu Lộ đột nhiên cảm thấy chột dạ, cứ nhấn mạnh mãi về độ hào phóng của đại học S: “Mấy người Lý Cảnh Hiên chỉ được giảm có 10, 20 điểm, chứng tỏ đại học S rất thích tớ.”

“Ngon rồi.” Trì Liệt Tự nói: “Lộ thần nhắm mắt cũng đậu thôi.” 

“Đừng đừng, giờ tớ là chó con học dốt rồi.” Hứa Triêu Lộ cố gom chút vận may, lúng túng liếc nhìn cậu: “Cậu không giận là được.”

“Đừng, đừng.” Cậu bắt chước cách cô nói, giọng mỉa mai đầy châm chọc: “Cậu thi vào đại học nào thì có liên quan gì đến tớ đâu.”

“……”

Nhưng ngôi trường mà cậu chọn, lại có liên quan vô cùng lớn đến cô. 

— 

Nếu lùi thời gian lại nửa năm, vào kỳ nghỉ hè lớp 11, Trì Liệt Tự giành huy chương vàng kỳ thi quốc gia, cả hai trường top đầu là đại học K và đại học S đều chìa cành ô liu mời gọi cậu. 

Lúc nhóm tuyển sinh của đại học S gọi điện cho Trì Liệt Tự, Hứa Triêu Lộ đang ở nhà cậu, dính như cao dán vào bên cạnh, lén lút nghe trộm. Cô nghe thấy giáo viên tuyển sinh hứa hẹn sẽ cho vào ngành “át chủ bài”, có học bổng, thậm chí còn hẹn gặp mặt ăn cơm để bàn thêm. Hứa Triêu Lộ níu áo cậu, lắc đầu như điên, hai tay làm dấu “X”, còn nhe răng trợn mắt dọa nạt. Trì Liệt Tự suýt thì bật cười thành tiếng, cuối cùng từ chối luôn lời mời ăn cơm của bên tuyển sinh.

“Chọn đại học K đi, đừng đến đại học S.” Hứa Triêu Lộ ra sức thuyết phục: “Không học chung đại học với tớ thì sau này cậu sẽ hối hận đấy.” 

“Thật hả?” Trì Liệt Tự nhướng mày: “Nói nghe thử xem.” 

Hứa Triêu Lộ: “Từ lớp 10 đến giờ, tớ ăn chực thẻ sinh viên của cậu… bao nhiêu bữa rồi nhỉ?”

“179 bữa.” 

Gì cơ? Bộ cậu là máy đọc thẻ à? Nhớ kỹ vậy luôn á?

“Lớp 12 chắc chắn vẫn chưa trả hết, lên đại học tớ trả tiếp nhé. Nhưng nếu không học cùng đại học thì cậu đâu còn cơ hội xài ké thẻ của tớ nữa đâu, đại học K với đại học K cách xa nhau lắm đấy.”

Không lâu sau đó, Trì Liệt Tự xác nhận sẽ được tuyển thẳng vào đại học K.

Mà người từng năn nỉ ỉ ôi thuyết phục cậu vào đại học K, cuối cùng lại là người đổi mục tiêu trước.

Chắc là cậu bực lắm nhỉ. 

Đến chính Hứa Triêu Lộ cũng thấy mình rất phiền. 

Chuyện này, cộng thêm việc hai bên gia đình căng thẳng đến mức gần như đoạn tuyệt, khiến cô và Trì Liệt Tự không tránh khỏi xa cách dần. 

Chắc là không còn lý do nào khác nữa đâu? Hứa Triêu Lộ cũng không nghĩ ra cô còn có thể chọc giận cậu ở chỗ nào nữa.

Trì Liệt Tự là người nhìn thì có vẻ nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, nhưng tiếp xúc lâu mới biết — cái vẻ “ngầu lòi” đó chỉ là bề ngoài, khi ở trong nhóm bạn thân, cậu mới là người không kiêng dè gì hết, nói khó nghe thì gọi là “vô giới hạn”. 

Cậu rất ít khi tức giận thật với ai. Với bạn bè thì càng không phải nói — lúc trả tiền thì giành phần trước, lúc đánh nhau thì luôn là người chắn cuối. Ở bên cậu, cảm giác an toàn lớn đến mức khiến người ta thoải mái sống buông thả. Hứa Triêu Lộ thường cảm thấy cái tật đãng trí hay làm mất thẻ sinh viên của cô chính là do được cậu bao che mà sinh hư.

Vậy nên, suốt ba năm cấp ba, chắc chẳng có chuyện gì đủ lớn để làm rạn nứt mối quan hệ của họ nữa… phải không?

............…

Giữa mùa hè oi ả, ve kêu râm ran dưới tán cây rậm rạp, kỳ nghỉ sau tốt nghiệp dài hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Hứa Triêu Lộ thoát khỏi ứng dụng video ngắn, lồm cồm bò dậy khỏi ghế sofa, trở về phòng thay đồ. Trước đó cô vừa đi du lịch cùng gia đình tới một thành phố ven biển, đã lâu không gặp Thư Hạ, nên hai người vừa hẹn nhau đi uống nước mát ở trung tâm thương mại.

Đi ngang qua bàn học, cô thấy một chiếc thẻ sinh viên đặt ở mép bàn. Tiền trong thẻ đã bị cô “chơi sang” quét sạch. Lý do cô đặt nó ở vị trí nổi bật như vậy — nơi đi qua đi lại đều thấy được khuôn mặt lạnh lùng ngông nghênh của ai kia — chính là để tự nhắc nhở bản thân: Ăn của người ta thì phải biết ngại, tốt nghiệp rồi cũng đừng quên trả tiền. 

Hứa Triêu Lộ lấy ra một chiếc váy hai dây màu xanh từ tủ đồ, tùy tiện chui đầu vào mặc. Lúc ấy, chiếc điện thoại nằm trên giường đột nhiên đổ chuông, phát nhạc — cuộc gọi đến từ số lạ. 

“Alo?”

“……”

Chỉ nghe một câu, Hứa Triêu Lộ đã mạnh tay kéo váy xuống, quay người chạy vọt ra khỏi phòng.

Khi trở lại, trong tay cô đã có thêm một kiện bưu phẩm từ bưu điện, bị cô mở tung ra một cách không thể kiềm chế. 

Là giấy báo trúng tuyển của cô vào đại học K.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play