Trong đầu Khương Vân Kiều đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó, khiến chính nàng cũng giật mình.
Nàng vội vàng ổn định tâm trạng, hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại sinh ra loại cảm xúc này.
Nguyên do chính là từ thái độ của Lục Phàm.
Lục Phàm chưa từng bởi vì thân phận địa vị của nàng mà đối đãi nàng đặc biệt.
Hắn căn bản sẽ không nghĩ đến việc nàng là đệ nhất mỹ nhân của học cung, cũng chẳng bận tâm chuyện cha nàng là tồn tại quyền thế nhất vạn giới, tựa như một người bạn đúng nghĩa, có thể nói chuyện, có thể trêu chọc.
Bạn bè à...
Trong lòng Khương Vân Kiều dâng lên một tia cảm xúc dị lạ, khó lòng phát hiện.
Ngón tay nàng lướt nhẹ trên màn hình, gửi cho Lục Phàm một biểu tượng đại bảo kiếm.
Lục Phàm trông thấy thanh đại bảo kiếm kim quang chói mắt, phảng phất muốn đâm toạc cả màn hình, giật mình kêu lên.
Loại kiếm đạo uy áp mang tính thực chất cùng phong mang đáng sợ kia đều ập vào trước mắt.
Lục Phàm: Ngọa tào! Gửi hình ảnh thì cứ gửi đi, bật hack là không được đâu nha!
Khương Vân Kiều: Hừ, ai bảo ngươi đắc ý?
Lục Phàm không biết rằng, khóe miệng vị Đế Nữ này đã khẽ cong lên, trên khuôn mặt thanh diễm không tì vết, đúng là lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi.
Gửi hình ảnh mà còn có thể tạo ra cảm giác chân thực như vậy.
Lục Phàm cảm thấy mình không biết dùng điện thoại di động nữa rồi.
Hai người hàn huyên một hồi, chủ đề liền chuyển sang chuyện bài tập về nhà.
Tất cả mọi người đều là tân sinh, mặc dù thầy dạy khác nhau, nhưng chương trình học cơ bản đều giống nhau.
Ngày mai Khương Vân Kiều cũng phải làm bài tập về nhà.
Khi Lục Phàm hỏi đến độ khó của bài tập, Khương Vân Kiều tỏ ra rất hờ hững.
Khương Vân Kiều: Bài tập về nhà à? Thứ này rất đơn giản, cũng không phải đại khảo cuối kỳ, lão sư sẽ dựa theo thực lực của lớp chúng ta mà bố trí bài tập phù hợp, bài tập lớp ngươi cấp D, căn bản là thực lực Thiên Vương cảnh là có thể giải quyết, vô cùng đơn giản!
Lục Phàm nghe xong liền cảm thấy da đầu tê dại.
Thiên Vương cảnh mới có thể giải quyết?
Hắn chỉ là Hóa Linh cảnh thì phải làm sao đây?
Mà xét về kiến thức tu hành, có khi hắn còn không bằng cả Hóa Linh cảnh lâu năm!
Nếu thật sự ra mấy dạng đề như phương trình chuyển hóa linh năng, hay vấn đề thế năng đạo lực, hắn thật sự là không biết giải a!
Lục Phàm bị Khương Vân Kiều an ủi một phen, khiến hắn càng thêm căng thẳng.
Lại hàn huyên vài câu, hắn liền vội vàng thoát ra.
Đêm đó, Lục Phàm ra sức học bù các loại kiến thức tu hành.
Từ khi bước vào con đường tu hành, thần hồn hắn không ngừng lớn mạnh, trí nhớ cũng tốt hơn, có được năng lực "nhìn qua là nhớ", đọc sách có thể một canh giờ xem hết một quyển.
Có được năng lực này, nếu để Lục Phàm quay về thời đại học, quậy phá cả học kỳ, sau đó "ôm chân phật" một buổi tối, cũng có thể giúp hắn thi được trên 80 điểm tất cả các môn.
Đương nhiên, năng lực này ở tu hành giới chẳng có gì đáng nói.
Lục Phàm xem xong hai quyển sách « Đạo Pháp Bí Giải » và « Đạo Chi Thiên Hợp Chuyển Hóa », vẫn như cũ là một mặt mộng bức, nội dung bên trong, đại bộ phận dựa vào ngộ, nhớ kỹ cũng không có ích lợi gì.
"Mẹ ơi... Làm ta lo lắng quá đi."
Lục Phàm cảm thấy mình giống như học sinh trước kỳ thi, vì sợ thi rớt mà lo nghĩ bất an.
Cho dù trên thực tế, xác suất thi rớt của hắn vượt qua 99%, hắn vẫn không cách nào thật sự "nằm yên".
Trong mắt các bạn học, hắn là tuyệt thế yêu nghiệt không gì làm không được, chính vì vậy, bọn họ mới có thể liên tục cung cấp huyễn tưởng giá trị cho hắn, nếu hắn thi 0 điểm, liệu các bạn học có cảm thấy huyễn tưởng bị phá diệt không?
Lục Phàm lo lắng chính là điều này.
Hắn muốn nằm dài tu luyện, ngủ một giấc đến Tiên Đài cảnh.
Nhưng thực tế khảo nghiệm, dường như lại xung đột với việc hắn muốn làm.
Hắn muốn thực hiện mục tiêu "nằm dài tu luyện, ngủ một giấc đến Tiên Đài cảnh" thì không thể thiếu huyễn tưởng giá trị. Mà muốn có huyễn tưởng giá trị, nhất định phải cố gắng tăng lên, hoàn thiện bản thân, điều này lại mâu thuẫn với lý niệm "nằm dài" tu hành của hắn.
Một người cố gắng phấn đấu vì mục tiêu "nằm dài", vậy có tính là một kẻ "nằm dài" không?
Đây thật là một vấn đề thâm sâu.
Lục Phàm ôm gối nghĩ đi nghĩ lại, liền bất giác chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Lục Phàm tỉnh dậy.
Ngạc nhiên phát hiện tu vi của mình đã là Hóa Linh cảnh nhị trọng đỉnh phong!
Tốc độ tu luyện này so với mấy đêm trước còn nhanh hơn.
Quả nhiên, khi bị ép vào đường cùng, con người sẽ bộc phát tiềm năng.
Lục Phàm lại liếc nhìn bảng thuộc tính của mình.
Quang hoàn: Phản phác quy chân, đạo vận do trời sinh, huyễn tưởng phản hồi.
Cảnh giới: Hóa Linh cảnh nhị trọng.
Thể chất: Vạn Cổ Trường Thanh thể (sơ giác tỉnh), Thiên Nhân đạo thể (sơ giác tỉnh).
Công pháp: « Tu hành: Từ Chiến Thể cảnh đến Thiên Vương cảnh ».
Thuật pháp: Tất cả đều là đê giai, lười liệt kê.
Thiên phú: Không (đề nghị túc chủ không nên làm một kẻ chỉ biết cắm máy tu hành).
Đặc thù đạo cụ: Hàng Thần Thánh Phù hai tấm, Hỗn Độn tiên gối.
Huyễn tưởng giá trị: 58610
Lời đề nghị kia đột nhiên xuất hiện.
Chắc là hệ thống cũng không quen nhìn Lục Phàm lười biếng như vậy, mỗi ngày chỉ biết ngủ, ngủ và ngủ.
Lục Phàm cảm thấy hệ thống đề nghị rất hay, lần sau không cần đề nghị nữa.
Hắn đón tia nắng ban mai đầu tiên, nhổ cỏ, ăn hoa trong đình viện, còn ăn một đóa linh hoa vàng óng, ngọt ngào, từ đó mở ra một ngày tràn đầy nguyên khí.
Ăn sáng xong, Lục Phàm liền chạy tới đạo trường trên không.
Lúc này đạo trường đã có không ít đồng học tràn đầy phấn khởi chờ đợi.
"Lớp trưởng, chào buổi sáng!"
Các bạn học trông thấy Lục Phàm ôm gối đầu tới, đều hớn hở chào hỏi.
Lục Phàm tươi cười đáp lễ từng người.
Đợi 101 học viên tập trung đầy đủ tại đạo trường, một đạo tiên quang từ trên trời giáng xuống.
Thân ảnh Đông Hoa tiên nhân xuất hiện tại chính giữa đạo trường.
Hắn mỉm cười nhìn về phía mỗi một học viên trên đạo trường.
"Các học viên thân mến, khảo nghiệm đầu tiên của các ngươi khi vào học cung đã tới..."
Một đám học viên lập tức đứng thẳng người, thần sắc hưng phấn lại khẩn trương, nín thở ngưng thần nhìn lão sư.
Lục Phàm cũng rất khẩn trương, hắn không biết bài tập là cái gì, nếu là thi giải đề, hắn nói không chừng phải nộp giấy trắng, trở thành đệ nhất nhân chấn kinh lịch sử học cung.
Đông Hoa tiên nhân vung tay lên.
Mỗi học viên đều nhận được một tờ giấy màu vàng kim.
"Đây là bài tập về nhà của các ngươi, xin hãy đọc kỹ."
Lục Phàm tiếp nhận tờ giấy, trong lòng nghi hoặc.
Mỏng như vậy sao?
Đề thi chỉ có một tờ?
Hắn nhìn thông tin trên trang giấy, biểu cảm khẩn trương dần dần trở nên ngây dại.
Bài tập về nhà: Cứu vớt thế giới D-02379.
Địa điểm làm bài: Tinh vực Song Liên, hành tinh D-02379.
Văn minh đẳng cấp: Cấp D.
Chủng tộc có trí tuệ: Hoa Linh tộc.
Chi tiết nhiệm vụ: Hành tinh của Hoa Linh tộc bộc phát tai nạn cấp diệt thế, Hoa Linh tộc đang đứng trước nguy cơ diệt tộc. Trong thời khắc sinh tử tồn vong, tộc trưởng Hoa Linh tộc đã phát tín hiệu cầu cứu tới vạn giới đệ nhất học cung, hy vọng học cung có thể phái cường giả cứu vớt thế giới của họ.
Hạng mục chú ý: Học viện đánh giá độ khó của nhiệm vụ này là cấp D, thích hợp cho lớp có căn cơ yếu kém chấp hành nhiệm vụ cứu thế. Chủ nhiệm lớp sẽ dựa vào biểu hiện của mỗi học viên để chấm điểm, ban thưởng từ 0 đến 100 điểm học phần, tất cả thu hoạch trong quá trình làm bài tập sẽ thuộc về cá nhân học sinh.
Lục Phàm nhìn nội dung bài tập về nhà, trán giật giật liên hồi.
Bài tập về nhà đầu tiên của hắn...
Lại là bảo hắn đi cứu vớt thế giới?!