Lục Phàm cảm thấy mình gặp phải chướng ngại trong tu hành.

Rõ ràng trạng thái hiện tại vô cùng phù hợp để đột phá, nhưng vì sao mãi vẫn không thể đột phá nổi?

Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?

Lục Phàm nghĩ không ra, nhưng hắn biết ai có thể giúp hắn.

Cổ tay hắn, vòng tay Hắc Thần Không lóe sáng.

Một chiếc điện thoại di động xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Đôm đốp ~~!"

Lòng bàn tay hắn xuất hiện từng đạo hồ quang điện yếu ớt.

Màn hình điện thoại di động phát sáng rực rỡ, hiển thị đang sạc pin.

Từ khi bước vào Chiến Thể cảnh đỉnh phong, hắn đã có thể dễ dàng thi triển tiểu kỹ xảo phóng điện nạp pin này.

Vấn đề không bị điện giật ép vẫn tương đối khó duy trì ổn định, đối với điện thoại di động tổn thương sẽ khá lớn.

Lục Phàm không bận tâm đến chuyện vặt vãnh này, mà thuần thục mở khung chat Wechat với ảnh đại diện của một đại mỹ nữ, nhanh chóng nhập tin nhắn.

Đúng vậy, hắn muốn thỉnh giáo Khương Vân Kiều!

Đây chính là tầm quan trọng của nhân mạch.

Luận về tu hành, có ai hiểu rõ hơn Khương Vân Kiều - con gái của Tiên Đế?

Lục Phàm hướng Khương Vân Kiều thỉnh giáo vấn đề tu hành, xác suất sai lầm gần như là không!

Lục Phàm: Vân Kiều đồng học, ngươi năm đó làm thế nào từ Chiến Thể cảnh đột phá tới Hóa Linh cảnh, có bí quyết gì không?

Nói xong, thiếu niên liền bắt đầu chờ đợi.

Chẳng biết tại sao trong lòng còn có chút khẩn trương.

Ảnh đại diện của Khương Vân Kiều rất nhanh liền xuất hiện dấu đỏ.

Đường đường Đế Nữ, tốc độ trả lời tin nhắn quả thật nhanh, hoàn toàn không giống như khi Lục Phàm ở Lam Tinh nói chuyện phiếm với một số nữ thần, gửi tin nhắn giống như đưa tin, cần phải trải qua thời gian dài chờ đợi.

Khương Vân Kiều: Đột phá Hóa Linh cảnh? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Đế Nữ trả lời tin nhắn mặc dù rất nhanh, nhưng mức độ đả kích cũng rất lớn.

Lục Phàm nhìn mấy vũng máu tươi hắn nôn ra trên mặt đất, rơi vào trầm mặc.

Hắn hoài nghi chính mình có phải là không có tay hay không.

Hoặc là nói hắn chính là phế vật tu hành?

Lục Phàm hít sâu một hơi, vẫn khiêm tốn thỉnh giáo.

Lục Phàm: Ngây ra như phỗng (biểu tượng cảm xúc).

Lục Phàm: Là như vậy, ta khi thử đột phá Hóa Linh cảnh, gặp phải một vài vấn đề, thử nhiều lần đều thất bại ở bước cuối cùng, ta nên làm thế nào mới có thể đề cao xác suất thành công?

Khương Vân Kiều: Cái này. . . Vấn đề này khó quá đi. . .

Lục Phàm vạn vạn không nghĩ tới, Vân Kiều Đế Nữ trong mắt hắn gần như không gì không làm được, thế mà đối với vấn đề đơn giản như vậy lại tỏ ra khó xử.

Lục Phàm: Ngươi thế nhưng là con gái Tiên Đế, còn là Phong Thần cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ không biết chuyện này sao?

Khương Vân Kiều: Ai. . . Ta lúc đầu đột phá Hóa Linh cảnh mới năm tuổi, cha ta và sư phụ ta đều không có dạy ta cụ thể làm sao đột phá, chỉ cần ngưng tụ một chút, sau đó bộc phát một chút, chẳng phải sẽ mở ra khí hải sao?

Khương Vân Kiều: Loại chuyện này, không phải làm một lần liền thành công sao, ngươi rốt cuộc vì sao đột phá nhiều lần đều thất bại? Ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào mà thất bại?

Hắn cảm thấy tim mình như bị đâm nát.

Trách không được Khương Vân Kiều không biết cách dạy, chuyện này đối với nàng mà nói chính là chuyện có xác suất thành công trăm phần trăm, làm sao biết làm thế nào để đề cao xác suất thành công, cái này căn bản không phải vấn đề nàng nên suy nghĩ!

Ngược lại Khương Vân Kiều bắt đầu tò mò về Lục Phàm, hiếu kì vì sao Lục Phàm lại thất bại.

Kinh nghiệm thất bại của Lục Phàm đã chạm trúng điểm mù tri thức của Khương Vân Kiều, khơi dậy hứng thú của nàng.

Lời nói dối sẽ không làm người ta tổn thương.

Sự thật mới là lưỡi dao sắc bén.

Lục Phàm buông thõng một tay, ném điện thoại đi, hai tay ôm đầu, muốn bỏ cuộc.

Hắn cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện với Khương Vân Kiều, sẽ sinh ra tâm ma mất.

Khương Vân Kiều: A? Ngươi sao không nói chuyện?

Khương Vân Kiều: Có phải ta nói chuyện quá thẳng thắn? Thật xin lỗi, ta thật sự không có ý giễu cợt ngươi.

Khương Vân Kiều: Thật xin lỗi, ta sẽ suy nghĩ kỹ vấn đề này, tủi thân (biểu tượng cảm xúc).

Lục Phàm mới suy nghĩ nhân sinh mấy phút, liền phát hiện trên điện thoại di động có thêm mấy tin nhắn.

Hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhặt điện thoại lên nhanh chóng đánh chữ.

Lục Phàm: Không sao, ta vừa mới đi tắm, cho nên không để ý.

Hắn viện một lý do rất tự nhiên.

Khương Vân Kiều thử đặt mình vào vị trí của Lục Phàm, nghiêm túc phân tích nói: Ngô. . . Ngươi khi vào trường học là phàm nhân, mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá đến Chiến Thể cảnh đỉnh phong, đêm nay thậm chí còn muốn đột phá tới Hóa Linh cảnh. . . Tốc độ quá nhanh, so với tất cả thiên kiêu ta từng gặp đều nhanh hơn, đây cũng là vấn đề!

Lục Phàm sửng sốt một chút, sau đó trả lời: Không đúng, căn cơ của ta rất vững chắc.

Khương Vân Kiều: Không phải vấn đề căn cơ, mà là vấn đề của ngươi.

Lục Phàm mông lung, sao lại bắt đầu công kích cá nhân rồi?

Khương Vân Kiều: Là bản thân ngươi còn chưa bắt đầu chấp nhận chính mình. . . Tu vi của ngươi đột phá thực sự quá nhanh, nhanh đến mức ngươi căn bản không có hoàn toàn chấp nhận lực lượng cường đại của bản thân lúc này!

Khương Vân Kiều: Đột phá đại cảnh giới không chỉ cần căn cơ vững chắc, mà còn cần một loại tâm cảnh hoàn toàn nhận rõ bản thân, đồng thời muốn đưa sinh mệnh mình đột phá lên chiều không gian cao hơn!

Khương Vân Kiều: Chính ngươi đối với lực lượng đột nhiên tăng mạnh của mình khẳng định đều không có hoàn toàn chấp nhận, thậm chí đối với thực lực đột nhiên tăng mạnh có loại cảm giác mộng ảo, tâm tính như vậy không cách nào đột phá đại cảnh giới!

Khương Vân Kiều: Bất quá đây cũng là bình thường, phàm là một người tu hành trong thời gian ngắn thực lực tăng nhanh như vậy, tâm cảnh đều rất khó điều chỉnh xong. Ngươi bây giờ cần phải thích ứng tốt với cảnh giới của mình, điều chỉnh tốt tâm cảnh, rèn luyện một tháng có khi sẽ đột phá được đấy!

Lục Phàm nhìn một loạt tin nhắn trên điện thoại di động, có loại cảm giác như vén mây thấy trăng sáng.

Đúng vậy, đây là vấn đề tâm tính!

Hắn thực sự quá nhanh!

So với tất cả mọi người Khương Vân Kiều từng gặp đều nhanh hơn!

Lục Phàm phát hiện chính mình quả thật chưa hoàn toàn thích ứng với bản thân hiện tại.

Một người phàm bình thường, trong vòng vài ngày đột nhiên biến thành tồn tại mạnh hơn cả Võ Lâm Tông sư, từ góc độ tâm tính mà nói, làm sao hắn có thể hoàn toàn chấp nhận?

Làm sao có thể từ bản năng cảm thấy, ta chính là ngầu như vậy?

Lục Phàm rất không bình thường.

Nhưng hắn cũng rất không tự tin.

"Vấn đề của ta. . . Là tâm tính!"

Học thần chính là học thần.

Cho dù không trải qua tình huống giống Lục Phàm.

Cũng có thể từ tình huống của Lục Phàm, nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề.

Lục Phàm: Thật sự quá cảm tạ ngươi, ta hiện tại có thể nói là thể hồ quán đỉnh! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, có được bằng hữu như ngươi, thật là phúc khí của ta!

Khương Vân Kiều: Có thể giúp được cho ngươi là tốt rồi, hãy rèn luyện tâm cảnh cho tốt.

Lục Phàm: Ừ (điên cuồng gật đầu)

Khương Vân Kiều: Đúng rồi, cũng chúc mừng ngươi hôm nay tỏa sáng rực rỡ ở diễn võ trường.

Lục Phàm: Oa, tin tức truyền đi nhanh như vậy sao?

Khương Vân Kiều: Đương nhiên rồi, trong lớp một của chúng ta có không ít đồng học đang nhiệt tình bàn tán về ngươi, nói ngươi là thiên kiêu hiếm có, còn mắng học cung là đồ ngốc, nói không an bài ngươi vào lớp một (cười trộm).

Ách. . .

Lục Phàm thấy tin nhắn này liền xấu hổ.

Chuyện này học cung thật sự vô tội!

Chỉ có hắn mới biết được, học cung oan uổng đến mức nào trong chuyện này.

Đương nhiên, hắn cũng không có cách nào làm sáng tỏ, mọi người đều không tin.

Trách không được trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên một đợt huyễn tưởng giá trị, hóa ra tin tức đã truyền đi nhanh như vậy. . .

Bất quá những huyễn tưởng giá trị này phổ biến đều rất thấp, có mười mấy điểm, có chỉ có mấy điểm, xem ra nếu như không phải tận mắt chứng kiến, hoặc là tiếp xúc với hắn không nhiều, huyễn tưởng giá trị sẽ giảm đi đáng kể.

Lục Phàm lại hàn huyên với Khương Vân Kiều một hồi, lúc này mới tạm biệt.

Lục Phàm quay lại vấn đề tu hành khốn đốn của hắn.

Hắn đang suy nghĩ.

Hiện tại vấn đề đã sáng tỏ.

Hắn chính là tâm tính còn chưa điều chỉnh xong.

Nhưng thật sự cần một tháng thích ứng sao?

Nếu quả thật là vấn đề tâm tính.

Như vậy ta hiện tại xác thực biết cỗ lực lượng này chính là của ta, ta cũng tin tưởng cỗ lực lượng này chính là của ta, tâm tình của ta đã tốt hơn, tâm cảnh của ta còn có vấn đề sao?

Lục Phàm giơ nắm đấm lên, chăm chú quan sát, cảm nhận được năng lượng không ngừng trào lên trong cơ thể, cảm nhận được dòng năng lượng chảy qua kinh mạch, cảm nhận được năng lượng từng giờ từng phút hội tụ ở đan điền, cảm nhận được cảm giác vui sướng và thống khổ của thân thể.

Đây là năng lượng của ta.

Đây là lực lượng của ta.

Đây chính là thân thể hiện tại của ta. . .

Hiểu rõ chính mình.

Cảm thụ chính mình.

Chấp nhận chính mình!

Lục Phàm cảm giác như có gông xiềng trong lòng bị phá vỡ.

Kia là rào cản tâm cảnh giữa phàm nhân và tu hành chi đạo!

Khí huyết tu luyện đến đỉnh phong lại lần nữa như nước biển tràn vào đan điền của hắn, ngưng tụ, tích lũy lực lượng ngày càng khổng lồ.

"Có thể làm!"

"Lần này ta tuyệt đối có thể làm! !"

Lục Phàm lại lần nữa thử đột phá.

Thế nhưng khi đạt đến một cực hạn nào đó, vẫn có một tấm màng vô hình ngăn cản? !

Vẫn là không được sao. . .

Ta có thể làm!

Lục Phàm không ngừng ám thị chính mình, hắn tin tưởng chính mình!

Tin tưởng vào lực lượng rất cường đại!

Tin tưởng vào lực lượng?

Lục Phàm trong đầu lóe lên linh quang, huyễn tưởng phản hồi quang hoàn gia thân.

Chỉ bất quá hắn đem tất cả lực lượng của quang hoàn tập trung lên người mình.

Huyễn tưởng phản hồi quang hoàn có thể khiến huyễn tưởng của nhân vật mục tiêu đối với mình trở thành sự thật.

Như vậy vì sao Lục Phàm không thể nhắm nhân vật mục tiêu vào chính mình?

Dùng chính huyễn tưởng phản hồi quang hoàn của mình, nhắm mục tiêu vào chính mình, sau đó chính mình lại huyễn tưởng về bản thân!

Trọng tài là hắn.

Tuyển thủ cũng là hắn!

Huyễn tưởng quang hoàn thôi động uy năng đến cực hạn.

Lục Phàm cảm nhận được một cỗ lực lượng vô hình nhưng hùng vĩ bao phủ thân thể.

Dị biến phát sinh.

Hắn phát hiện huyễn tưởng giá trị trong đầu đang giảm xuống!

Nhưng không quan trọng, hôm nay đột phá Hóa Linh cảnh, hắn nhất định phải làm được!

"Úc úc úc úc. . ."

"Tin tưởng chính mình!"

"Hiện tại ta chính là thật ta!"

"Ta mới là ngầu nhất!"

"Ta tất nhiên có thể đột phá Hóa Linh cảnh!"

Lục Phàm cảm giác mình lại có thể, chỉ là tấm màng mỏng kia không đáng kể, đâm một cái liền phá!

Răng rắc. . .

Lục Phàm cảm giác rào cản cứng rắn kia cuối cùng đã bị phá vỡ.

Toàn thân phảng phất đều đạt được thăng hoa trong thời khắc này.

Hắn cực kỳ thống khoái mà hét lớn một tiếng.

Bí tàng đan điền của cơ thể người xuất hiện.

Khí hải mở ra.

Trên trời rơi xuống vạn trượng thụy khí!

Lục Phàm rốt cuộc đã đột phá, bước vào Hóa Linh cảnh! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play