"Được rồi, ta chọn món đây."

Khương Vân Kiều nhận lấy thực đơn, ngón tay ngọc nhanh chóng lướt qua.

"Ta muốn món Hổ Bì Phượng Trảo này."

Lục Phàm nghe đến món Hổ Bì Phượng Trảo, hai mắt sáng lên, thầm nghĩ Khương Vân Kiều thật tinh ý, món này hắn hẳn là có thể ăn được!

"Cháo Bát Bảo này, Phật Nhảy Tường này, còn có món rau xào thịt này..."

Lục Phàm nghe Khương Vân Kiều gọi từng món ăn, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Đều là món hắn thích ăn!

Khương Vân Kiều đồng học thật có lòng!

"Vân Kiều đồng học, chờ ta phất lên như diều gặp gió, nhất định sẽ mời ngươi một bữa tiệc lớn." Lục Phàm cảm động hứa hẹn.

"Tốt tốt tốt... Vậy ta sẽ chờ mong lắm đấy." Khương Vân Kiều khẽ cười duyên, không hề ra vẻ, "Lớp ngươi không khí học tập thế nào? Bạn học lớp ta tu hành quá mức, chẳng có nghỉ ngơi!"

"Đồng học lớp ta cũng giống vậy, bọn hắn đều đang nén một hơi, muốn chứng minh bản thân không hề kém cạnh thiên kiêu lớp khác!" Lục Phàm đầy đồng cảm nói, "Không giấu gì ngươi, sở dĩ ta có thể lĩnh ngộ hết đạo pháp áo nghĩa mà Đông Hoa lão sư truyền thụ, cũng là nhờ ta ngày đêm cày cuốc khổ tu..."

Lục Phàm cùng Khương Vân Kiều trò chuyện về chuyện trường lớp, có rất nhiều chủ đề chung.

Bất giác, đã đến lúc tiểu nhị của cửa hàng mang thức ăn lên.

"Hổ Bì Phượng Trảo của ngài đây...!"

Tiểu nhị bưng một cái nồi lớn đến trước mặt Lục Phàm.

Lục Phàm đang định mở ra, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Nồi đựng Hổ Bì Phượng Trảo giả sao lại to như vậy?

Khi tiểu nhị nhấc nắp nồi lên.

Ánh sáng vàng bắn ra tứ phía.

Một cái phượng trảo khổng lồ vô cùng xuất hiện trước mắt.

Móng vuốt sắc nhọn to lớn toát lên phong mang thần khí, da trảo màu đỏ thẫm quấn quanh thần hổ đường vân, một cỗ khí tức khổng lồ lại hồng hoang ập vào mặt.

Lục Phàm nhìn thấy cảnh tượng một đầu tuyệt thế Phượng Hoàng vỗ cánh bay cao.

Hắn không khỏi há to miệng.

Cái Hổ Bì Phượng Trảo này, thật là móng vuốt Phượng Hoàng thật sao?

"Đây là một trong những món ăn đặc trưng của tiệm chúng ta, Hổ Bì Phượng Trảo! Dùng móng vuốt của Phượng Hoàng ẩn chứa huyết mạch hoang hổ chế tác mà thành, da thịt của móng vuốt này mềm mại, đàn hồi, vừa có hương vị nóng bỏng của Phượng Hoàng, lại có độ dẻo dai của hoang hổ, ăn vào là một loại thể nghiệm song trọng kỳ diệu lại mỹ hảo!"

Lục Phàm kinh ngạc nghe tiểu nhị giới thiệu.

Nghe hoàn toàn không có vấn đề gì, đây chính là Hổ Bì Phượng Trảo chính hiệu.

Mùi thơm khó tả ập vào mặt, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến người ta say mê, khó lòng tự kềm chế.

Sau khi tiểu nhị lui ra.

Khương Vân Kiều đã thèm thuồng nhỏ dãi.

"Nào nào nào! Chúng ta cùng nếm thử Hổ Bì Phượng Trảo!"

Khương Vân Kiều mười ngón tay quấn quanh đạo quang, bắt đầu bẻ gãy một đoạn phượng trảo.

Lục Phàm mặt lộ vẻ sợ hãi: "Không được đâu, phượng trảo này là thần vật, ta mới Chiến Thể cảnh, thật sự sẽ bị năng lượng ẩn chứa bên trong làm cho no vỡ bụng mất!"

Hắn chỉ cảm thụ năng lượng bên trong phượng trảo đã thấy hãi hùng khiếp vía, biết mình không xứng ăn thứ này.

"Chuyện này có gì khó?"

Khương Vân Kiều hé mở đôi môi đỏ thắm, khẽ hút phượng trảo.

Phần lớn năng lượng ẩn chứa trong phượng trảo đều bị nàng hút vào miệng.

Nữ tử chép miệng, mặt lộ vẻ hưởng thụ.

Sau đó đưa phượng trảo trong tay cho Lục Phàm.

"Nào, giờ phượng trảo có thể ăn được rồi."

Đã Lục Phàm thích, Khương Vân Kiều cũng nguyện ý phối hợp hắn diễn xuất.

Lục Phàm không ngờ còn có thể làm như vậy.

Hắn nhận lấy phượng trảo, nhìn da hổ màu đỏ bóng loáng kia, ngửi mùi thơm vô cùng mê người kia, cuối cùng không nhịn được cắn một miếng.

Chỉ một miếng, mỹ vị cực hạn bùng nổ trong miệng.

Toàn thân Lục Phàm tê dại, linh hồn run rẩy.

Trời ơi! Đây là mỹ vị thần tiên gì vậy? !

Hốc mắt Lục Phàm đều đỏ lên, hắn ăn một miếng lại một miếng, căn bản không dừng lại được.

Vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Lục Phàm chưa từng nghĩ, trên đời này còn có món ăn có thể khiến hắn ăn đến phát khóc.

Đúng vậy, mỹ vị cực hạn kia, thậm chí có thể kích thích tuyến lệ của hắn, khiến hắn rơi những giọt nước mắt chấn động tột cùng và hạnh phúc.

Khương Vân Kiều nhìn thiếu niên vừa ăn vừa khóc, trong lòng cũng xúc động.

Nhớ đến cảnh tượng ăn cỏ đêm đó.

Đứa nhỏ này thật đáng thương, cảm giác như lần đầu tiên được ăn cơm vậy.

"Không cần vội, đồ ăn còn nhiều lắm... Chúng ta từ từ ăn."

Khương Vân Kiều lại bẻ một đoạn phượng trảo, hút đi phần lớn năng lượng bên trong, điều chỉnh đến trạng thái thích hợp cho Chiến Thể cảnh hấp thu, đưa cho thiếu niên đang lang thôn hổ yết.

Lục Phàm ăn Hổ Bì Phượng Trảo, cảm giác trong cơ thể phảng phất có một con Phượng Hoàng đáng sợ đang tán loạn, nhưng rất nhanh liền bị gốc cổ thụ vạn cổ trường thanh trong cơ thể quấn quanh, hấp thu, thôn phệ, hóa thành chất dinh dưỡng cho Vạn Cổ Trường Thanh Thể trưởng thành!

Khương Vân Kiều nhìn thấy trên da thiếu niên hiện lên từng đường kinh mạch màu xanh giống như nhánh cây, đôi mắt tiên quang lấp lánh, trong lòng kinh hô: Vạn Cổ Trường Thanh Thể!

Vạn Cổ Trường Thanh Thể là một loại thể chất có tính bao dung cực mạnh.

Đối với năng lực chịu đựng lực lượng cũng rất mạnh.

Khương Vân Kiều trầm ngâm một lúc, lặng lẽ điều chỉnh những món ăn sau đó đến cấp bậc năng lượng mà tu sĩ Hóa Linh cảnh mới có thể tiêu hóa, Lục Phàm quả nhiên cũng ăn đến quên trời quên đất, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn bị năng lượng làm cho no vỡ bụng.

Hai người tùy ý thưởng thức mỹ thực trên bàn.

Cháo Bát Bảo cũng được bưng lên, quả nhiên, là dùng tám loại thần vật nấu thành, hoàn toàn khác biệt so với cháo Bát Bảo mà Lục Phàm biết.

Tám loại hương vị cực hạn tạo thành cơn bão mỹ vị trong miệng Lục Phàm, khiến hắn đê mê,ngây ngất.

Phật Nhảy Tường là một đạo mỹ thực cực hạn đến nỗi tây thiên thần phật đều phải bỏ trốn để nếm thử, một bữa tiệc hải sản cực hạn, mỹ vị cực hạn khiến Lục Phàm lần thứ hai rơi nước mắt...

Bữa tiệc mỹ thực này kéo dài trọn vẹn ba canh giờ.

Lục Phàm bị Khương Vân Kiều làm cho bụng phình to.

Đêm khuya, thiếu niên nằm trên giường, vuốt ve cái bụng căng tròn, nước mắt giàn giụa.

Hắn không ngừng ợ hơi.

Trong lòng vẫn hồi tưởng lại nụ cười xinh đẹp trong đêm tối của nữ tử trước khi chia tay.

"Lục Phàm đồng học, lúc nào muốn đi tiệm cơm nữa, cứ nhắn tin cho ta."

Nàng cầm điện thoại khẽ lay động.

Dưới ánh trăng, nụ cười thật đẹp, thật động lòng người.

"Từ nay về sau, Khương Vân Kiều chính là cha mẹ của ta!"

Trong lòng Lục Phàm từ nay có thêm một người.

Hôm nay hắn đã được hưởng thụ cái gì gọi là chân chính Tiên gia mỹ vị.

Hôm nay hắn còn hấp thu vô số tinh hoa huyết nhục Thần thú.

Cơm chùa thật là thơm...

Lục Phàm vốn không muốn ăn chùa Khương Vân Kiều, nhưng món ngon kia thật sự quá thơm, Lục Phàm hoàn toàn không khống chế được miệng của mình.

Ăn uống no nê xong, hắn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, hắn phảng phất đều đang nấc cụt.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai.

Lục Phàm mơ màng tỉnh lại.

Hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể mình đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Huyết nhục xương cốt phảng phất được tái tạo, mọi cử động đều ẩn chứa năng lượng bùng nổ, kinh mạch khuếch trương trở nên vô cùng cứng cáp, trong đôi mắt càng có thần quang mờ ảo hiện lên, phảng phất như tuyệt thế hung thú thực thụ.

Lục Phàm từ trên giường bò dậy, kinh ngạc cảm nhận biến hóa của thân thể.

Tu vi của hắn...

Chiến Thể cảnh cửu trọng! !

Lục Phàm thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Hắn hôm qua không phải mới Chiến Thể cảnh lục trọng sao?

Đi ngủ một buổi tối, liền biến thành Chiến Thể cảnh cửu trọng rồi? !

Chẳng lẽ nói...

Là đồ ăn của tiệm cơm tối hôm qua?

Lục Phàm trợn tròn mắt, rất nhanh trong lòng liền hiểu ra.

Ngẫm lại cũng đúng, Chiến Thể cảnh coi trọng nhất chính là luyện thể cùng năng lượng.

Mà hắn ăn nhiều đỉnh cấp thiên tài địa bảo cùng Thần thú huyết nhục như vậy, cho dù đại bộ phận năng lượng đều bị nữ tử hút đi, nhưng thần dị trong đó sao hắn có thể tưởng tượng được. Một buổi tối tiêu hóa, trực tiếp liên tục đột phá mấy tiểu cảnh giới dường như cũng hợp lý?

"Đây chính là uy lực của tiền sao?"

Lục Phàm nghĩ tới nữ tử có dung mạo tuyệt sắc kia, tâm thần không khỏi dập dờn.

Cơm chùa của Khương Vân Kiều...

Thật quá thơm! ! !..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play