Không biết ai đã nghĩ ra cách ăn này, vừa từ từ nhúng lẩu, vừa thong thả trò chuyện. Trà nguội thì người cũng đi, nhưng nước trong nồi thì chẳng bao giờ đóng băng. Cách ăn này thực sự là một thú vui của mùa đông.
Lê Tẫn và Úc Phi đến một quán lẩu cừu kiểu Bắc Kinh lâu đời. Quán dùng nồi đồng, bếp than để nấu nước lẩu trong, sàn nhà mang đậm phong cách cổ xưa, bàn ghế cũng giản dị mộc mạc, rất khác với phần lớn các quán lẩu điện từ ở Hồng Kông dùng bếp điện và nồi inox.
Trong phòng ấm áp, hơi nước bốc lên nghi ngút, trên bàn còn có bếp lửa. Ăn được một lúc, cả hai chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi. Lê Tẫn xắn tay áo lên, hai chiếc khuy măng sét tinh xảo bị hắn tiện tay vứt lên bàn, lắc lư qua lại.
Úc Phi bật cười, anh thích Lê Tẫn thoải mái thế này hơn. Vẻ ngoài chỉnh tề của hắn lúc nào cũng khiến anh thấy kỳ lạ, không bằng hắn mặc quần thun áo phông ở nhà.
"Em cười gì thế?" Lê Tẫn uống một ngụm bia, nhìn Úc Phi hỏi.
"Cười ngài Lê chứ cười ai!"
Lê Tẫn thích nhìn anh cười. Dù là cười nhạo hắn, Lê Tẫn vẫn thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play