Vân Sở Mạn dần dần thích ứng với nhiệt độ trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mới phát hiện mùa đông ở thành phố này rõ ràng hơn ở thành phố S, ngay cả cây cối bên đường cũng trơ trụi hơn, điểm duy nhất giống nhau là đều không có dấu vết của tuyết.
Hai đứa nhỏ cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng được bao lâu, chúng đã khó chịu mà nhíu mày.
Vân Quyển sờ lỗ tai của mình, tủi thân nói: "Mẹ, lỗ tai và mặt của con ngứa quá."
Hai bàn tay nhỏ của Vân Thư nâng mặt lên, rũ lông mày nhỏ nói: "Còn rất nóng nữa, mẹ, Tiểu Thư khó chịu quá."
Vân Sở Mạn vừa đau lòng vừa buồn cười, nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi của bọn chúng.
Nhưng cô còn chưa lên tiếng, anh trai tài xế đã cười lớn một tiếng, anh ta liếc gương chiếu hậu một cái rồi nói: "Có phải là đông lạnh rồi không? Gió ở chỗ chúng tôi lạnh lắm, da trẻ con không chịu được đâu."
Anh ta lấy một ống thuốc mỡ từ trong túi ra, tiện tay đưa cho Cố Tễ Cảnh: "Hai người xem xem mấy đứa nhỏ có bị thương do giá rét không, nếu không bị thương thì không cần lo, một lúc là tốt thôi, nếu bị thương thì bôi chút thuốc mỡ vào."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play