Vân Sở Mạn sờ cằm, hóa ra không phải là do mình tưởng tượng, đúng là gần đây Cố Tễ Cảnh rất kỳ lạ!
Bây giờ là cuối thu rồi, trời ngày càng lạnh, nhất là vào buổi sáng và tối. Hai đứa nhỏ đều đã mặc áo len rất ấm áp rồi mà Cố Tễ Cảnh vẫn chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng manh đi qua đi lại trước mặt bọn họ như thể không hề cảm thấy lạnh.
Cô bối rối gãi má, thật sự không hiểu nổi anh làm như vậy là có ý gì.
Vân Sở Mạn định tối nay sẽ hỏi anh nhưng đúng lúc đó bên A lại đột ngột gọi điện yêu cầu cô sửa lại bản vẽ nên cô đành phải quay lại phòng vẽ và phải làm việc đến gần sáng mới hoàn thành.
Vừa về tới phòng ngủ cô đã lập tức ngã xuống giường rồi còn mơ màng thấy Cố Tễ Cảnh đắp chăn cho mình. Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến việc phải hỏi anh dạo này làm sao nhưng miệng lại không thể cử động được, cuối cùng là mất hết thức rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Vân Sở Mạn tỉnh dậy thì đã là xế chiều.
Cô mơ màng ngồi dậy, thấy trong phòng chỉ còn mình cô. Ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc, cô mới nhớ ra việc mình định làm trước khi ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT