Cô thẹn quá hóa giận, muốn mở miệng ngăn cản nhưng lại bị Mộc Thấm Linh kéo lại, còn bị bịt miệng.
Cô nhìn về phía mẹ ruột của mình một cách oán hận.
Mộc Thấm Linh vô tội chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Mạn Mạn, trước đó con nói là phải tôn trọng sự yêu thích diễn xuất của Tiểu Quyển và Tiểu Thư, bây giờ trạng thái của chúng vừa vặn tốt, chúng ta không nên quấy rầy chúng."
Vân Sở Mạn mở to mắt, thầm nghĩ mẹ à, trước khi nói những lời này, mẹ có thể thu nét mặt muốn xem kịch vui lại hay không!
Lúc này, Vân Thư đột nhiên đứng dậy, bối rối nói: "Nhẫn? Cố tiên sinh, anh để nhẫn bên trong bánh ngọt à? Sao em vẫn chưa ăn đến? Lẽ nào là nuốt xuống rồi?"
Cô bé ôm cái bụng nhỏ tròn trịa của chính mình, đôi mắt cún con đã tăng thêm một tầng nước mắt: "Xong rồi xong rồi! Cố tiên sinh, anh để nhẫn vàng hay nhẫn kim cương vào vậy? Liệu em có chết không?"
Vân Quyển cũng trở nên luống cuống, đứng dậy nhảy một cái đến trước mặt Vân Thư, sốt ruột nói: "Vân nữ sĩ, không không không, đừng hốt hoảng, bây giờ anh sẽ dẫn em tới bệnh viện!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT