Thật ra Cố Tễ Cảnh cũng không hiểu lắm nhưng anh ấy cảm thấy nếu lúc này bản thân từ chối Vân Diệc Thần thì có lẽ kết quả sẽ rất phiền phức.
Anh ấy mấp máy môi, quyết định thử dò hỏi và nói với Vân Sở Mạn: "Vân nữ sĩ, nếu cô không phiền thì tôi và cô có thể ôm Tiểu Quyển và Tiểu Thư trở về."
Tất nhiên Vân Sở Mạn cũng không ngại, cô như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, liên tục gật đầu đáp lại: "Cảm ơn, Cố tiên sinh."
Cố Tễ Cảnh mỉm cười, đôi chân dài sải bước, lập tức vượt qua lùm cây thấp bé, tiến vào trong khu vườn của nhà họ Vân.
Anh ấy bước nhanh đến trước mặt Vân Sở Mạn, khi đi ngang qua Vân Diệc Thần còn nói một câu "Xin lỗi" rồi ôm lấy Tiểu Thư đang ở gần đó lên.
Cánh tay trái của Vân Sở Mạn lập tức cảm thấy nhẹ hẳn đi nhưng ngay sau đó cảm giác ê ẩm lại chợt tăng lên.
Cố Tễ Cảnh nhìn thấy cô dùng sức vung mạnh cánh tay trái, nhỏ giọng hỏi: "Vân nữ sĩ, cô không sao chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play