Cô không nhịn được cười, Cố Tễ Cảnh thông minh như vậy, cô không cho rằng tâm tư nhỏ bé của mình có thể qua mắt được anh ấy. Cô chỉ có thể nói rằng anh ấy thật sự là một người rất dịu dàng và chu đáo.
Trong lòng của Vân Quyển, Vân Thư chỉ có hai chú mèo, hiếm khi hai đứa không ngủ nướng, khoảng bảy giờ cả hai đã tỉnh dậy.
Chúng lơ đãng chào Vân Sở Mạn và Cố Tễ Cảnh một tiếng "Chào buổi sáng". Sau đó cả hai lại chạy từng bước nhỏ ra ban công, nhìn qua cửa sổ xuống bãi cỏ dưới lầu.
Sau khi không nhìn thấy hai cục bông quen thuộc, Vân Quyển, Vân Thư đồng loạt thở dài, thất vọng cúi đầu xuống.
Vân Sở Mạn bước tới, cười nói với hai đứa trẻ: "Còn sớm mà, có thể Bạo Quân và Tiểu Hắc vẫn đang ngủ nướng, chúng ta đi ăn sáng trước được không?"
Vân Quyển, Vân Thư phồng má, cau mày, ủ rũ gật đầu.
Vân Sở Mạn cảm thấy hơi bất lực nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của hai đứa trẻ, bởi vì bản thân cô cũng rất lo lắng. Thậm chí cô đã bắt đầu cân nhắc phương pháp cưỡng chế mang Bạo Quân và Tiểu Hắc đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT