Vân Sở Mạn liếc nhìn anh ấy, hơi ngại ngùng nói: "Tôi bảo Cố tiên sinh dùng chìa khóa mở cửa đi vào, chỉ là không muốn để người khác tưởng... Tưởng rằng chúng tôi đang bắt nạt anh."
Trong mắt Cố Tễ Cảnh tràn đầy ý cười, khóe môi anh ấy không nhịn được nhếch lên, dịu dàng nói: "Ừ, tôi biết."
Bữa trưa Cố Tễ Cảnh mua về cơ bản đều rất dễ tiêu hóa, ví dụ như cháo hải sản và canh sườn hầm ngô.
Anh ấy sợ Vân Sở Mạn và Vân Quyển, Vân Thư bỏ bữa sáng, sẽ ăn uống vô độ, nếu như bữa trưa khó tiêu, rất dễ gây áp lực cho dạ dày.
Sự thật quả đúng là như vậy, Vân Sở Mạn và Vân Quyển, Vân Thư như thể đã đói lâu lắm rồi, ăn còn tập trung hơn bình thường, bữa trưa mua về không hề lãng phí một chút nào.
Ăn cơm xong, ba mẹ con đồng loạt dựa lưng vào ghế, ôm bụng tròn vo, không dám nhúc nhích, chờ thức ăn tiêu hóa.
Cố Tễ Cảnh đứng dậy, lấy trà táo đỏ đã chuẩn bị sẵn ra, dịu dàng hỏi: "Vân nữ sĩ, Tiểu Quyển, Tiểu Thư, mọi người còn uống được không? Nếu như bụng quá no, có thể đổi nước thành thuốc tiêu hóa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play