Cô ấy đứng dậy, lại lấy ra một cái băng đô hoa hướng dương cùng loại, trực tiếp đeo lên đầu Vân Sở Mạn, cười nói: "Mạn Mạn đừng lo, cô cũng có phần nha!"
Vân Sở Mạn dở khóc dở cười nói: "Cảm ơn."
Cô đưa tay lên bóp hoa hướng dương trên đầu, cảm giác mềm mại rất thoải mái.
Khóe mắt liếc thấy bóng dáng không ngừng tiến lại gần từ phía sau, cô đột nhiên bật cười, thầm nghĩ nếu Lợi Miểu Miểu có dư băng đô thì tốt rồi, cô rất muốn biết Cố Tễ Cảnh đeo lên sẽ trông như thế nào.
Đương nhiên Cố Tễ Cảnh không biết cô có suy nghĩ như vậy nhưng cho dù có biết, có lẽ anh ấy cũng sẽ không thực sự từ chối Vân Sở Mạn.
Anh ấy vừa vờ như tự nhiên bước về phía cửa lớn của tòa nhà vừa lén lút nhìn hoa hướng dương bằng kẽm nhung trên đầu ba mẹ con.
Lúc đầu Lợi Miểu Miểu không nhìn thấy anh ấy, mãi đến khi anh ấy đi tới phía sau Vân Sở Mạn và hai đứa nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play