Cô lắc đầu để thoát khỏi ý nghĩ buồn cười này, cười nói: "Sẽ không làm chậm trễ công việc của Cố tiên sinh sao? Hơn nữa anh sẽ phải đợi một tiếng đó."
Cố Tễ Cảnh thấy cô dao động, lập tức nói: "Gần đây tôi không có nhiều công việc cho lắm, một giờ cũng không phải là lâu."
Thấy anh ấy đã nói như vậy, Vân Sở Mạn cũng không thể từ chối được nữa, cô nói: "Vậy cảm ơn Cố tiên sinh trước nhé. Hẹn gặp lại anh vào buổi tối."
Hai đứa trẻ nghe một lúc, biết được buổi tối Cố Tễ Cảnh sẽ chở bọn họ về nhà, thế là đứng dậy, đồng thanh lễ phép nói: "Cám ơn Cố tiên sinh."
Cố Tễ Cảnh khẽ mỉm cười.
Liếc qua khóe mắt, anh ấy thấy Điền Vũ Lạc đang đi ra khỏi phòng, lập tức đội lại chiếc mũ lớn để che khuất khuôn mặt, đứng dậy nói: "Bạn của các cô về rồi, tôi đi trước nhé."
Vân Sở Mạn gãi đầu, muốn nói anh ấy không cần phải thận trọng như vậy nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô chỉ có thể nói: "Tạm biệt, Cố tiên sinh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT