Vân Thư lấy tay che miệng lại, rụt vai, gật đầu với đôi mắt cong cong.
Cố tiên sinh thật đáng thương, chúng không thể cười thành tiếng.
Vân Quyển cố gắng nhịn cười đứng dậy, nhón chân vỗ vai Cố Tễ Cảnh: "Cố tiên sinh không cần lo lắng, thật ra cũng không nhìn rõ lắm ạ."
Cố Tễ Cảnh nghe thấy lời an ủi của cậu bé rất muốn hỏi một câu "Thật không?", kết quả là không cần quay đầu lại, chỉ cần nhìn qua khóe mắt cũng thấy vai nhỏ cậu bé liên tục rung lên, câu hỏi đó mắc lại ở cổ họng không hỏi nữa.
Vân Thư thông cảm vỗ lưng cho anh ấy, rồi như nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên.
Cô bé dùng tay nhỏ mũm mĩm chống lên đất, cơ thể nhỏ tròn trĩnh xoay thành một vòng, rồi đứng phắt dậy, nhanh chóng chạy thình thịch về phía phòng ngủ của Vân Sở Mạn: "Cố tiên sinh, ngài chờ một chút, cháu đi lấy quần áo mới cho ngài!"
Vân Quyển co cẳng chạy theo: "Cháu sẽ đi xem."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT