Từ Thủy Chu ngồi tính toán, chỉ riêng mỗi ngày ăn cơm thôi cho dù không làm gì hết, cũng phải tiêu đến mười lượng bạc ấy là còn chưa ăn ngon. Một tháng cộng lại, chẳng phải hết ba trăm lượng rồi sao?
Hiệu sách bên kia giờ chỉ dựa vào truyện đàm thoại để kiếm lời nhiều nhất mỗi tháng cũng chỉ được mấy chục lượng ngần ấy bạc như quả núi đè trên lưng Từ Thủy Chu, hỏi sao hắn chẳng sốt ruột.
“Bên xưởng, người có đến đủ chưa?” Giang Cảnh Nguyên hỏi.
“Ừm, đều đến rồi.” Từ Thủy Chu có chút không vui, thở dài: “Tri phủ đại nhân cũng coi như có lòng, cho mỗi người hai lượng bạc làm tiền an cư. Không biết ai mồm rộng đem việc này truyền ra ngoài khiến bao nhiêu thân nhân tìm tới cửa đòi chia tiền.”
“Mấu chốt là mồm đòi tiền người thì chẳng dắt về, còn nói thanh danh đã chẳng còn để họ sống chết mặc kệ.” Từ Thủy Chu càng nói càng tức, quạt trong tay cũng quạt mạnh hơn hắn chưa từng thấy cha mẹ nào nhẫn tâm như vậy.
Bọn họ chẳng nghĩ đến nếu con cái mình không có khoản tiền đó, thì lấy gì mà sống. Chẳng lẽ cứ không trong sạch là không xứng đáng sống ở đời này sao?
Giang Cảnh Nguyên nghe xong, cũng im lặng không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT