Từ Thủy Chu cả ngày cứ ôm bàn tính mà gõ ỉu xìu như gà rù. Xà phòng thì làm ra được rồi nhưng sau khi Giang Cảnh Nguyên tính toán sổ sách, thì hoàn toàn không có lời.
“Một vại dầu nặng ba cân, giá 60 văn có thể làm ra khoảng chừng hai mươi bánh xà phòng. Nhưng để khử đi cái mùi mỡ heo khó ngửi kia thì phải tốn hai lượng bạc mua hương liệu. Muốn thu hồi vốn, mỗi bánh xà phòng phải bán ít nhất 100 văn tính cả bao bì, thấp nhất cũng phải bán 150 văn mới có lời.”
Giá bán quá cao, người ta thà mua phèn chua còn có ích hơn. Huống chi ở cái nơi nhỏ như huyện Ngô Đồng này thì căn bản không mở rộng được thị trường, trừ phi hạ giá thành tự nuôi heo kiêm luôn làm hương liệu.
“Tại sao đồ tốt như vậy lại không bán được cơ chứ?” Từ Thủy Chu vừa gõ bàn tính vừa ủ rũ, hận không thể chỉ bán mười văn một bánh xà phòng mà vẫn huề vốn.
Giang Cảnh Nguyên cảm thấy buồn cười, cười nhạt nói: “Cho dù giá thành xà phòng thật sự chỉ là mười văn, ta đoán cũng chưa chắc có ai mua. Cứ nhìn dân làng chài chúng ta thì biết, rõ ràng có bồ kết nhưng thôn dân thà tự giặt vất vả chứ không muốn bỏ tiền mua. Ngươi biết vì sao không?”
Suy cho cùng vẫn là vì nghèo. Tính ra mỗi năm dùng hết mười bánh xà phòng cũng mất trăm văn, mà xà phòng lại không ăn được. Quần áo có sạch hay không thì sao? Người nhà quê cả ngày lăn lộn ngoài đồng, ai quan tâm? Cơm còn không đủ ăn, người còn sống không nổi, ai mà để ý quần áo sạch sẽ hay không.
Còn nhà giàu tuy không tiếc tiền nhưng họ thà bỏ tiền thuê người giặt đồ mà đồ bẩn thì cùng lắm chỉ giặt một lần rồi bỏ, ai mà mặc lại làm gì...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play