“Em gái, cảm ơn em.” Liễu Mị nhìn Nam Mộc Nhiễm đã thu dọn đồ đạc xong, giọng nói lộ rõ vẻ biết ơn.
Nam Mộc Nhiễm khẽ cười: “Lần đầu gặp, em thấy năm anh chàng đẹp trai bên cạnh chị, theo bản năng cho rằng chị là một người phụ nữ phóng khoáng, ngông cuồng, nhưng hóa ra lại có cuộc sống quanh co đến vậy?”
“Quanh co?” Liễu Mị có chút kinh ngạc nhìn Nam Mộc Nhiễm.
“Bây giờ là tận thế, đừng dùng những đạo đức vô dụng đó để đánh giá tình cảnh hiện tại của mình. Nhìn cổ trấn này đi, ít nhất cũng phải mười mấy vạn dân số nhỉ, đều đi đâu cả rồi? Tận thế, sống sót mới là tiêu chuẩn duy nhất.” Nam Mộc Nhiễm nhìn Liễu Mị từng chữ một nói.
Liễu Mị nhìn đôi mắt trong veo của Nam Mộc Nhiễm, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.
Những sự vướng mắc và hổ thẹn trong lòng mình bấy lâu nay vào khoảnh khắc này trở nên vô nghĩa. Đột nhiên cô ấy đã buông bỏ được: “Cảm ơn.”
Nam Mộc Nhiễm khẽ bĩu môi đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: “Chúng em phải đi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play