Lương Vĩnh Kỳ tan làm trở về nhà, sau khi gột rửa hết mệt mỏi trên người, anh nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt ngây ngẩn nhìn lên trần nhà.
Ngày mai, phải đi chơi với Kha Dĩnh… Ừm, vậy thì đi ăn ở đâu, xem phim ở đâu đây? Xem phim gì nhỉ?
Lương Vĩnh Kỳ đột nhiên bật dậy, vừa rồi chỉ lo đồng ý, đến cả kế hoạch cụ thể cũng không nghe rõ. Anh cuống quýt chộp lấy điện thoại, nhìn lướt qua thời gian, đoán chừng cô cũng sắp tắm rửa xong rồi, thế là mở WeChat nhắn tin cho cô.
Tam Ca Tam Ca : “Hảo der Hảo der~”
Kha Dĩnh: “Sao thế Tam Ca~”
Tam ca Tam ca: “Vừa nãy quên hỏi em ngày mai có kế hoạch cụ thể gì không ~?”
Kha Dĩnh: “Hôm nay chúng ta tan làm muộn thế này, ngày mai cứ ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh dậy đi nha~ Tầm hai ba giờ chiều mình bắt đầu đi, được không ạ ?”
Tam ca Tam ca:【Được được~Vậy mình ăn gì, rồi xem phim gì nữa nè*】
*Dùng ngữ khí Quảng Đông nói chuyện “嘞”-/lè/
Kha Dĩnh:【Cái này để em sắp xếp nhé, mai Tam Ca sẽ rõ thôi~】
Tam Ca Tam Ca: 【Được rồi, vậy em nghỉ sớm nha】
Lương Vĩnh Kỳ thoát khỏi giao diện trò chuyện với cô, ngón tay lơ lửng giữa không trung, ngẩn ra một lúc lâu. Sau đó, anh nhấn giữ cửa sổ chat, ghim cuộc trò chuyện của cô lên đầu danh sách.
Sau đó, anh lại tiếp tục nằm dài trên ghế sô pha, chậm rãi lướt xem các video ngắn. Một buổi tối sau khi tan làm, lại còn không có lịch trình vào ngày hôm sau, thực sự là khoảng thời gian quá đỗi dễ chịu và thư thái.
Lúc này, bỗng nhận được một tin nhắn Wechat. Lương Vĩnh Kỳ mở ra xem, hóa ra là từ cậu bạn thân Khang Tổng.
Khang Tổng: 【Lương Tổng ngủ chưa?】
Lương Tổng: 【Vẫn chưa, sư phụ Khang “tan học đêm” về rồi hả?】
Khang Tổng: 【… Cái gì chứ, đừng có nói bậy nha!】
Lương Tổng: 【Nói đi, tìm tôi muộn thế này có chuyện gì?】
Khang Tổng: 【Tư liệu quay mấy ngày nay ở phim trường tôi đã chỉnh sửa xong rồi, tôi sẽ gửi riêng ảnh của cậu và Kha lão sư cho cậu. Nhớ chuyển một bản cho cô ấy nhé.】
Lương Tổng: 【Cậu không có WeChat của Hảo der à?】
Khang Tổng: 【Lương Tổng à, mấy ngày nay tôi bận quay tư liệu cho hai người suốt, đến lúc rảnh định tìm thì phát hiện cô giáo Kha không có ở đó, chứ không thì tôi đã thêm bạn từ lâu rồi, cần gì phải nhờ cậu.】
Lương Tổng: 【Thôi được rồi~ Vất vả cho tổng Khang đẹp trai của chúng ta quá~】
Khang Tổng : 【Thật sự đấy, vừa quay vừa ăn “cẩu lương”, chịu hết nổi rồi, quá trời luôn!!! Này Lương Vĩnh Kỳ, sao trước đây tôi không nhận ra cậu là một người… hoạt bát hướng ngoại như vậy chứ?】
Lương Tổng: 【Làm gì có, tôi vốn dĩ vẫn thế mà?】
Khang Tổng: 【…Từ lúc vào đoàn đến giờ, tôi thấy cậu như biến thành người khác vậy. Trước đây chưa từng thấy cậu sau khi quay xong còn thích trò chuyện với nữ diễn viên đến thế…】
Lương Tổng: 【Aizzz~~ Cô giáo Kha khá hoạt bát mà, hơn nữa "Ngũ Phúc Lâm Môn" chẳng phải là bộ phim vui nhộn, náo nhiệt sao? Ban đầu tôi còn thấy cô ấy hơi ồn ào, nhưng sau này mới phát hiện, cũng thú vị phết đấy chứ.】
Khang Tổng: 【?!!】
Khang Tổng: 【Chậc chậc chậc… À đúng rồi, ngày mai cậu không có lịch trình đúng không?】
Lương Tổng: 【Đúng rồiiii, ngày mai được nghỉ, Hảo der~hẹn tôi đi chơi ~】
Khang Tổng : 【Wow, có partner xịn đúng là khác hẳn nha~ Còn cùng nhau đi chơi nữa chứ~ Đi đâu đây?】
Lương Tổng: 【Đi ăn rồi đi xem phim, còn cụ thể thế nào thì mai mới biết】
Khang Tổng: 【Ăn cơm, xem phim? Hai người đi riêng á? Hạnh phúc quá rồi Lương Tổng~】
Lương Tổng: 【Bạn bè với nhau thì đi ăn với xem phim thì có vấn đề gì sao?】
Khang Tổng nhìn thấy dòng tin nhắn này, biểu cảm trên mặt càng lúc càng trở nên khó đoán. Anh cau mày, thầm nghĩ: Tên này, thật sự không nhận ra sao? Đúng là… người trong cuộc thì u mê, người ngoài mới sáng mắt.
Suy nghĩ một lúc, Khang Tổng vẫn quyết định soạn một dòng tin nhắn…..
Khang Tổng:【Kha lão sư vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, hoạt bát. Tốt nhất mai cậu đừng có cư xử… quá kỳ lạ.】
—-
Lúc này, trong một nhóm chat khác không có Lương Vĩnh Kỳ và Kha Dĩnh.
Tuyên Nghi: 【Ôi ~ Các anh em, chị em ơi~】
Lulu Hiểu: 【? Sao thế? Sao lại lập thêm nhóm nữa vậy? Để tôi đếm xem… chỉ có mấy người chúng ta à? Tứ Muội và Tứ Tỷ Phu, còn Ngũ Muội sao không kéo vào?】
Tuyên Nghi: 【Cố ý không thêm Tứ Muội và Tứ Tỷ Phu vào đó! Còn Ngũ Muội thì nhỏ tuổi quá, không hợp để xem mấy chuyện này.】
Vương Đào (Đào): 【Chỉ cần mấy người ngang vai vế với nhau trong nhóm là được rồi. Nhóm này lập ra là để bàn luận về cặp CP Hảo Cảnh Tương Chiếu của chúng ta đó!】
Kể từ sau mình sẽ viết tắt tên Vương Tinh Việt là “Đào” nha
Lulu Hiểu: 【CP thì cứ vào nhóm lớn mà bàn đi? Chẳng phải tất cả chỉ là do phim sắp đặt thôi sao?】 Lư Dục Hiểu có chút chậm tiêu, vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Đào: 【Tam nương ngốc này,chị không phát hiện ra điều gì sao?】
Tuyên Nghi: 【Tam Muội, em cũng không nhận ra sao?】
Lulu Hiểu: 【Nhận ra gì cơ? Ồ ồ ồ! Hiểu rồi hiểu rồi!】
Tuyên Nghi: 【Ê, mới có ba người chúng ta à? Mấy người khác đâu?】
Thánh Trì: 【Tôi đây, đến rồi đây. Có lẽ Tá Ninh và Hạc Nhất ngủ trước rồi.】
Đào: 【Vậy thì cứ bàn trước đi, mai hai người kia dậy thì tự lội tin nhắn sau cũng được. Ê, mấy người có để ý không, anh Lương với chị Kha… có gì đó hơi kỳ lạ không?】
Tuyên Nghi: 【Tôi thật sự không biết gần đây có phải mấy cửa hàng bán keo 502 bị hai người này mua sạch không nữa! Dính nhau lúc quay phim đã đành, quay xong rồi mà còn không chịu buông tay!】
Đào: 【Ban đầu Nhị Tỷ không nói thì tôi cũng chẳng để ý lắm, nhưng mấy ngày nay tôi với cô ấy theo dõi hai người đó kỹ hơn. Không xem thì thôi, chứ xem rồi giật cả mình! Bình thường anh Lương đâu có kiểu tính cách như vậy chứ?!】
Tuyên Nghi: 【Cậu ấy còn bảo mình là kiểu người "chậm nóng", nhưng tôi thấy giống "nóng nhanh" hơn đấy chứ! Tôi nhớ MBTI của anh ấy là bé bướm phải không? Mà mấy bé bướm (INFP) này bình thường đâu có thích đụng chạm cơ thể lắm nhỉ?】
Thánh Trì: 【Chuẩn luôn, tôi cũng thấy thế. Bình thường quay xong là ai nấy lo giữ khoảng cách ngay, vậy mà hai người kia thì cứ như dính keo 502 ấy.】
Đào: 【Chậc chậc chậc, anh Lương này đúng là… rung động mà không tự nhận ra rồi.】
Lulu Hiểu: 【Hehe~ Tôi thấy chắc anh Lương sẽ nhận ra trước chị Kha cho mà xem!】
Tuyên Nghi: 【Ố dô, tôi vừa quay lại đây, có tin sốc nóng hổi muốn thông báo! Vừa nãy Kha Kha nhắn hỏi tôi ngày mai nên mặc gì. Tôi liền hỏi có phải có hẹn không, và đoán xem? Cô ấy nói là đi ăn và xem phim với Lương Vĩnh Kỳ đó!】
Đào: 【!】
Thánh Trì: 【!】
Lulu Hiểu: 【!】
Đào: 【Wow, tiến triển nhanh dữ vậy sao?】
Tuyên Nghi: 【Chậc chậc chậc, không sao, qua ngày mai là biết ngay thôi.】
……
Khoảng 10:30 sáng, Lương Vĩnh Kỳ tỉnh giấc. Anh vươn vai một cái, rồi với tay lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối. Trước khi ngủ, anh đã cố tình tắt báo thức, hiếm hoi lắm mới có một ngày được ngủ đủ giấc, nhưng việc ngủ đến gần trưa thế này vẫn khiến anh có chút không quen.
Anh xoay người bước xuống giường, đứng trước gương lớn trong phòng, chăm chú quan sát gương mặt vẫn còn phảng phất nét ngái ngủ của mình. Sau đó, anh bắt đầu lục tung tủ đồ, bới ra một đống quần áo rồi thử từng chiếc một trước gương. Phong cách thường ngày của anh đa phần là thoải mái, tối giản, ưu tiên sự tiện dụng.
“Ừm, cái này không được, trông thiếu sức sống quá.”
“Chậc, sao mặc cái này lại thấy gò bó thế nhỉ? Không được, đổi cái khác!”
…
Không biết đã mất bao lâu, cuối cùng anh cũng phối được một bộ trang phục khiến mình hài lòng. Chọn xong quần áo, anh cẩn thận gấp lại đống đồ còn lại rồi nhét vào tủ. Sau đó, anh kéo cánh cửa của một chiếc tủ khác—bên trong chất đầy những chiếc mũ và túi xách mà anh đã mua trong những lần rảnh rỗi.
Lương Vĩnh Kỳ lướt mắt qua một vòng, chọn một chiếc mũ lông màu xanh đậm, vừa hay che đi mái tóc hơi bết sau khi ngủ dậy. Còn túi xách thì không cần, vì lát nữa anh sẽ khoác thêm một chiếc áo khoác, mà túi áo cũng đủ lớn để đựng đồ rồi.
Sau khi chỉnh trang xong, anh chậm rãi bước vào phòng tắm. Trên bồn rửa mặt bày la liệt các loại mỹ phẩm chăm sóc da mà anh thường dùng. Dù gì cũng là diễn viên, bảo vệ làn da chính là bảo vệ cả sự nghiệp—ngoài diễn xuất ra, gương mặt chính là thứ quan trọng nhất. Nếu để da xuống cấp, thì diễn xuất có hay đến đâu cũng khó cứu vãn được.
Trong đống mỹ phẩm chăm sóc da, lẫn lộn vài món đồ trang điểm. Lương Vĩnh Kỳ phải lục lọi một hồi mới lấy ra được, đặt sang một góc trống trên bồn rửa mặt. Đồ đạc cũng đơn giản thôi—một chai kem nền nhỏ, một hộp phấn phủ và một cây chì kẻ mày màu đậm, hết rồi.
Anh chẳng rành rẽ gì về trang điểm, bình thường những lúc nghỉ ngơi ra ngoài chơi đều để mặt mộc. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, che bớt vẻ mệt mỏi trên mặt một chút cũng không thừa.
Lương Vĩnh Kỳ bóp một ít kem nền ra tay, chấm đại lên mặt rồi dùng ngón tay tán đều. Không có kỹ thuật gì hết, hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Lông mày cũng chỉ tô qua loa vài nét bằng chì kẻ mày, sau đó phủ thêm lớp phấn phủ để cố định lớp nền—xong.
Làm xong hết, anh liếc nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa. Nhưng vẫn chưa ăn sáng. Lương Vĩnh Kỳ lục đục trong bếp một lúc, tự nấu cho mình một bát mì hải sản.
Sát giờ hẹn, anh cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe đi đón Kha Dĩnh. Lương Vĩnh Kỳ sống ở Chiết Giang đã lâu, xe của anh cũng luôn theo bên cạnh. Trời lạnh thế này, không thể để Kha Dĩnh lẫn mình bị cảm được.
Trước khi xuất phát, Lương Vĩnh Kỳ lại đứng trước gương lớn một lần nữa, như để xác nhận lại trang phục của mình hôm nay. Tiện thể, anh xịt một chút nước hoa mùi nhẹ.
Kha Dĩnh cũng thuê nhà ở Hoành Điếm, khoảng cách không xa lắm so với chỗ anh. Lương Vĩnh Kỳ lái xe đến gần khu nhà của cô, đỗ xe một cách vững vàng. Vừa mới bước xuống, đóng cửa xe lại, phía sau liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tam ca Tam ca!”
Lương Vĩnh Kỳ nghe tiếng liền quay đầu lại, một cô thỏ nhỏ đáng yêu và tràn đầy sức sống lọt vào tầm mắt anh.
“Hửm? Xuống nhanh vậy à? Anh vừa mới đóng cửa xe, còn định lên tìm em đây. Trời lạnh lắm, có mặc đủ ấm không đấy?”
Kha Dĩnh cười rạng rỡ, “Yên tâm đi, ấm lắm luôn~”
“Vậy đi thôi, lên xe nào.” Lương Vĩnh Kỳ kéo cửa ghế phụ lái, vẫn cẩn thận đưa tay chắn phần mép cửa. Sau khi chắc chắn cô đã ngồi yên, anh mới đóng cửa xe lại, vòng qua phía trước để vào chỗ lái.
“Nhớ thắt dây an toàn vào nhé.”
“Xong rồi đó, Tam ca~”
“Vậy thì xuất phát thôi! Hôm nay em là chiếc GPS mini hảo der~, còn anh là tài xế Tam ca chạy xe vững như bàn thạch~” Lương Vĩnh Kỳ cười hớn hở trêu chọc.
Kha Dĩnh cũng hùa theo lời anh, dùng giọng điệu của nhân vật trong kịch bản, “Hề hề~ Tam ca bận rộn công vụ cuối cùng cũng có thời gian đưa Tứ nương đi chơi rồi ha ha ha ha ha~”
“Ê không đúng nha, phải là hảo der~ Tứ nương đưa Tam ca đi chơi mới đúng chứ ha ha ha ha ha ha ha…”
Chiếc xe lăn bánh êm ái, đắm mình trong ánh nắng ấm áp của buổi chiều. Bên trong xe tràn ngập tiếng cười vui vẻ, cái lạnh mùa đông cuối cùng cũng tan chảy trước hơi ấm của lòng người.
“Người con gái dịu dàng, ai mà chẳng thương?”
“Gặp được người mình quý, sao mà không vui cho được?”
Cửa hàng ở khu vực quanh Hoành Điếm san sát nhau, muốn tìm đúng một cửa hàng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, Lương Vĩnh Kỳ vốn dĩ không biết trước Kha Dĩnh muốn đến cửa hàng nào, thế nên dù đã chạy xe vòng vèo nhiều lần, anh vẫn chưa tìm ra được địa điểm cần đến.
Kha Dĩnh chăm chú nhìn vào bản đồ trên điện thoại, chau mày:
“Hửm? Đường này không đúng sao? Mình nhớ cửa hàng đó ở gần đoạn này mà?” Giọng nói mang theo chút sốt ruột lẫn trách móc nhẹ.
"Vậy chúng ta tìm chỗ đậu xe trước đi, dù sao cũng ở gần đây thôi, cứ từ từ tìm, không cần vội." Giọng Lương Vĩnh Kỳ vẫn rất bình tĩnh.
Anh nhanh chóng tìm được một chỗ đậu xe, cẩn thận đỗ xe vào vị trí, rồi vươn tay tháo dây an toàn của mình. Sau đó, anh thuận tay tháo luôn dây an toàn giúp cô, đồng thời lặng lẽ tăng nhiệt độ trong xe thêm hai độ.
Kha Dĩnh nhìn chằm chằm vào bản đồ trên điện thoại, lại quan sát xung quanh để so sánh với các cửa hàng ven đường. Dù đã tìm một lúc lâu, cô vẫn cảm thấy mơ hồ, không xác định được phương hướng.
“Tam ca, hay là chúng ta xuống xe đi bộ tìm thử đi?”
“Được.”
Lương Vĩnh Kỳ đáp gọn, sau đó đưa tay lấy chiếc áo khoác trên ghế sau, cùng với chiếc khăn quàng mà Kha Dĩnh đã tháo ra khi lên xe, rồi mở cửa bước xuống.
Anh vòng qua đầu xe, đúng lúc này Kha Dĩnh cũng mở cửa bước ra. Hơi ấm trong xe và cơn gió lạnh buốt bên ngoài tạo thành sự đối lập rõ rệt, khiến cô bất giác run rẩy, răng va vào nhau lập cập.
Lương Vĩnh Kỳ đưa khăn quàng cho cô: “Quàng vào trước đi, trời lạnh lắm.”
Kha Dĩnh đưa điện thoại cho anh: “Vậy anh cầm giúp em trước nhé.”
Anh nhận lấy điện thoại, nhưng không nhìn vào màn hình mà chỉ ấn tắt rồi lặng lẽ quan sát cô quàng khăn. Đợi đến khi xác nhận cô đã quàng kín, anh mới đưa điện thoại lại cho cô.
Kha Dĩnh mở khóa điện thoại lần nữa, vừa đi vừa nhìn đường. Khi đến một ngã rẽ, cô bất ngờ nhận ra cửa hàng mà mình tìm kiếm. Vừa định gọi Lương Vĩnh Kỳ, cô lại phát hiện anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, loay hoay với thứ gì đó.
Cô nhảy chân sáo quay lại, tươi cười: “Làm gì thế, Tam ca, rớt đội rồi kìa!”
Lương Vĩnh Kỳ siết chặt miếng giấy gói trong tay, khẽ cười: “Đừng vội, nương tử, quan nhân đang chuẩn bị miếng dán giữ nhiệt cho nàng đây.”
Anh nhanh chóng tìm thấy một thùng rác gần đó, vung tay ném một đường xa đẹp mắt, miếng giấy rơi gọn vào trong thùng.
“Ném vào rồi à? Giỏi ghê!”
Lương Vĩnh Kỳ thoáng ngượng ngùng, khẽ cười: “Chỉ là may mắn thôi.”
"Đi nào Tam ca, em tìm thấy cửa hàng rồi!" Kha Dĩnh kéo nhẹ tay áo anh. Lương Vĩnh Kỳ để mặc cô kéo, còn một tay khác khéo léo gập đôi miếng dán giữ nhiệt rồi nhét vào túi áo cô.
Kha Dĩnh cảm nhận được động tác của anh, mỉm cười: “Tam ca chu đáo ghê luôn~”
“Tam ca lúc nào cũng chu đáo với Tứ nương mà.”
Trên con phố không quá đông người, cả hai chẳng phải siêu sao hạng A, nên Kha Dĩnh cứ thế vô tư kéo tay áo anh đi dọc đường.
Bất chợt, từ đâu đó vang lên một câu hát—"Em níu lấy tay áo anh, còn anh đút tay vào túi quần…*"
*Câu hát trích từ bài hát Thành Đô của Triệu Lôi
Lương Vĩnh Kỳ nghe thấy, bật cười: “Hảo der, câu hát này hợp tình cảnh phết ha~”
“Hahahaha, đúng thật đó! Vậy sao tay anh không đút vào túi quần hả, Tam ca?” Kha Dĩnh tiếp lời.
“Ra khỏi phim rồi mà vẫn gọi anh là Tam ca à?”
“Thế anh còn gọi em là Hảoder đấy thôi, sao không cho em gọi anh là Tam ca chứ?”
“Ê ê, anh đâu có thật sự là Tam ca của em, anh là quan nhân của em cơ mà… sao chẳng thấy em gọi anh là quan nhân nhỉ?”
“Ồ dô, chính anh bảo em gọi anh là Tam ca, giờ lại trách em… hứ!”
…
Hai người lại như thường ngày tranh cãi một lúc, cuối cùng vẫn là Lương Vĩnh Kỳ giơ tay xin hàng.
“Hì hì, vậy là em thắng rồi nhé~” Kha Dĩnh vui vẻ ra mặt.
Lương Vĩnh Kỳ bất lực, bĩu môi: “Phụ nữ lúc nào cũng có lý lẽ của mình.”
“Thế trong phim và ngoài đời cũng phải có khác biệt chứ?” Giọng anh có chút yếu ớt hỏi.
“Ôi dào, đừng phân chia rõ ràng thế chứ. Vậy anh muốn gọi em là gì nào?” Kha Dĩnh ném câu hỏi ngược lại.
Lương Vĩnh Kỳ nghĩ một lúc: “Vậy ở phim trường anh gọi em là Hảo Đặc, còn ngoài lúc quay phim… gọi em là Kha Kha nhé?”
“Được thôi. Thế em gọi anh là gì đây? Lương Vĩnh Kỳ à? Em nhớ anh từng đổi tên thì phải?”
“Đúng vậy, trước đây anh tên là Lương Kỳ Thuận. Sau đó, một vị đại sư nói với anh rằng nếu muốn vào nghề thì nên đổi tên, thế là anh đổi thành Lương Vĩnh Kỳ.” Lương Vĩnh Kỳ thuận miệng bịa chuyện. “Đại sư còn bảo rằng phúc duyên của anh sắp đến, thế nên anh đã tới Ngũ Phúc Lâm Môn và gặp được em.” Bốn chữ cuối cùng anh nói rất nhẹ.
“Lương—Kỳ—Thuận, nghe cũng hay đấy chứ. Thế bạn bè trước đây gọi anh là gì?” Kha Dĩnh tò mò hỏi.
“Trước đây bạn bè thân thiết đều gọi anh là A Thuận.” Lương Vĩnh Kỳ đáp.
“A Thuận.”
Lương Vĩnh Kỳ bị tiếng "A Thuận" bất ngờ phát ra từ miệng Kha Dĩnh làm sững người một lúc lâu. Anh dừng lại, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Em vừa gọi anh là gì?”
Kha Dĩnh bị phản ứng của anh làm cho tim đập lộn xộn. Cô nghĩ có lẽ anh chưa nghe rõ, nên lặp lại lần nữa.
“A—Thuận?”
Nghe hai chữ ấy lần nữa từ miệng cô, Lương Vĩnh Kỳ bỗng khựng lại. Bởi vì trong lòng anh, chỉ những người thật sự thân thiết nhất mới có thể gọi anh như vậy.
Kha Dĩnh cảm thấy phản ứng của anh có chút kỳ lạ, cô giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh, “Anh sao thế, Lương Vĩnh Kỳ? Em không thể gọi anh như vậy à?”
Lương Vĩnh Kỳ hoàn hồn lại, nhận ra phản ứng của mình có phần không thích hợp, liền vội vàng giải thích, “Không phải… chỉ là đã rất lâu rồi không có ai gọi anh như vậy. Nghe lại cảm giác có chút mơ hồ. Nhưng nếu em muốn gọi thế… cũng được.”
Kha Dĩnh dù không yêu đương nhiều sau khi vào nghề, nhưng cô nhìn ra được—Lương Vĩnh Kỳ rất để tâm đến người gọi anh bằng cái tên này. Ít nhất, trong lòng anh, người đó phải có vị trí quan trọng.
Vậy còn cô thì sao?
Cô… là người anh thích sao?
Kha Dĩnh tim đập có chút nhanh hơn, cô vội vàng chuyển chủ đề, tiếp tục kéo tay anh đi về phía trước, “Quán đó hôm qua em đã tìm hiểu rất kỹ, là một quán nhỏ ít người biết, nghe nói rất ổn nên em mới muốn đến thử.”
Lương Vĩnh Kỳ mặc kệ để cô kéo đi. Bình thường anh vốn không thích tiếp xúc quá gần với người khác phái, trừ khi công việc yêu cầu, gần như không bao giờ để ai lại quá gần.
Nhưng Kha Dĩnh lại là một ngoại lệ.
Anh không hề từ chối sự gần gũi của cô ngay cả khi không còn trong vai diễn. Lúc đầu gặp, anh thấy cô khá ồn ào, nhưng chẳng hiểu sao, dần dần, anh cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cũng thích náo nhiệt hơn.
Lương Vĩnh Kỳ chợt nhận ra rằng, tình cảm anh dành cho Kha Dĩnh không còn đơn thuần chỉ là tình bạn nữa, mà là những mầm non của tình yêu đang dần nảy nở.
Anh vô thức trêu chọc cô trên phim trường, quan tâm đến cô từ những điều nhỏ nhặt, cùng cô ăn cơm, cùng cô cãi nhau ầm ĩ…
Trước đây vài ngày, anh vẫn còn phân vân. Nhưng giờ đây, anh đã nhận ra rõ trái tim mình—anh thích Kha Dĩnh.
Nhưng… Kha Dĩnh có thích anh không?
Và nếu như… anh không thể cho cô một tương lai ổn định thì sao?
Kha Dĩnh hoàn toàn không hay biết gì về những suy nghĩ đang rối ren trong lòng Lương Vĩnh Kỳ. Nhìn thấy quán ăn, cô phấn khích kéo anh vào trong.
Quán được thiết kế theo phong cách tối giản, mang nét trẻ trung của *phong cách ins. Không gian không quá lớn, chủ yếu bán những món tráng miệng làm ngay tại chỗ cùng một số loại đồ uống. Quán cũng có vài góc trang trí xinh xắn để khách có thể chụp ảnh lưu niệm.
—----------
*Phong cách ins viết tắt của Instagrammable, tức là một phong cách thiết kế phù hợp để chụp ảnh đẹp, thường thấy trên Instagram.
Phong cách này thường có các đặc điểm:
Tối giản (Minimalist): Không gian gọn gàng, ít chi tiết rườm rà.
Gam màu nhẹ nhàng, tươi sáng: Thường sử dụng tông trắng, be, pastel hoặc các màu trung tính.
Ánh sáng tự nhiên: Thiết kế tận dụng nhiều cửa sổ, ánh sáng tự nhiên để tạo hiệu ứng đẹp khi chụp ảnh.
Decor độc đáo: Có những góc trang trí bắt mắt như cây xanh, tranh treo tường, đèn thả, bàn ghế gỗ, gương lớn…
Tạo cảm giác ấm cúng, hiện đại: Không gian không quá rộng nhưng bày trí tinh tế, mang lại sự thoải mái.
Những quán cà phê hay tiệm bánh theo phong cách này thường được nhiều bạn trẻ yêu thích vì vừa đẹp vừa "lên hình" lung linh.
—--------
Bên trong quán có một quầy bar lớn và được chia thành hai tầng nhỏ. Tầng một có các bàn lẻ được sắp xếp dọc theo tường, còn tầng hai được thiết kế thành các phòng nhỏ riêng tư dành cho những khách muốn có không gian riêng.
Chủ quán là một cô gái trẻ trông rất thân thiện. Vừa thấy hai người bước vào, cô liền tươi cười chào đón:
“Chào mừng quý khách! Hai bạn muốn gọi món gì ạ? Có thể gọi trực tiếp ở đây hoặc chọn chỗ ngồi rồi quét mã QR trên bàn để đặt món.”
“Được ạ, cảm ơn chị chủ quán.”
Lương Vĩnh Kỳ và Kha Dĩnh quyết định lên tầng hai và chọn một phòng nhỏ riêng tư. Lương Vĩnh Kỳ ngồi đối diện cô, lấy điện thoại ra quét mã trước, rồi hỏi:
“Kha Kha, em muốn ăn gì? Cứ chọn trên máy anh luôn cũng được.”
"Thường ngày anh mời em nhiều rồi, không thể cứ để anh tốn tiền mãi được, hôm nay để em mời nhé, được không?" Kha Dĩnh nói rồi đưa điện thoại của mình cho anh.
"Làm gì có chuyện con trai đi chơi với con gái mà lại để con gái trả tiền chứ?" Lương Vĩnh Kỳ không phục. “Hơn nữa, chúng ta thế này chẳng phải coi như đang hẹn hò rồi sao?”
Vừa dứt lời, anh lập tức nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng ấp úng chữa cháy:
“Tam ca và Tứ nương—hiếm lắm mới có một ngày được ra ngoài chơi riêng thế này. Bình thường ở Khai Phong phủ bận tối mắt, không có thời gian bầu bạn với nương tử rồi, nếu ngay cả bữa này cũng không mời, tam ca sẽ áy náy chết mất!”
Kha Dĩnh nhìn anh nói một tràng dài như bắn pháo liên hoàn, khóe miệng cô phải cố gắng lắm mới nhịn cười được. Trong lòng lẩm bẩm: “Tên ngốc này, có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?”
Nhưng mà... cũng đáng yêu ghê.
“Vậy nếu anh đã nói thế, em sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!”
“Vậy nếu anh đã nói thế, em sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!”
Kha Dĩnh cầm lấy điện thoại trong tay Lương Vĩnh Kỳ, chọn món đặc trưng của quán rồi trả lại cho anh. “Nè, em gọi xong rồi.”
Lương Vĩnh Kỳ thì lại chọn một món tráng miệng không quá nổi tiếng của quán.
Đặt món xong, hai người bỗng dưng rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ. Vừa rồi còn vui vẻ cười nói, bây giờ lại im ắng đến mức kỳ quái. Kha Dĩnh giả vờ nhìn vào điện thoại, nhưng thực chất lại đang lén quan sát phản ứng của anh.
Buổi đi chơi này là do cô đề nghị, nhưng tối hôm trước khi xuất phát, cô căng thẳng đến mức không ngủ được. Cô không phải kiểu người chủ động theo đuổi, mà là kiểu mong đợi đối phương sẽ chủ động với mình.
Từ khi bắt đầu đóng phim đến mấy ngày nay, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lương Vĩnh Kỳ đối với cô rất khác so với những người khác.
Anh sẽ kể cho cô nghe những chuyện mà anh cảm thấy khó hiểu, cũng sẽ chia sẻ với cô những điều mà bình thường anh chẳng thể thổ lộ với ai.
Vài ngày trước, Tuyên Nghi đã lén lút hỏi cô riêng rằng, liệu cô có thích Lương Vĩnh Kỳ hay không.
Kha Dĩnh không phủ nhận điều đó.
Tuyên Nghi không hỏi quá nhiều, chỉ nói với cô một câu:
“Nếu thật sự thích, thì đừng bỏ lỡ.”
Chính vì vậy, Kha Dĩnh mới quyết định nhân ngày nghỉ này, hẹn anh ra ngoài một mình.
Bây giờ, cơ hội đã ở ngay trước mắt. Nhưng cô vẫn có chút do dự, không dám thẳng thắn thừa nhận. Kha Dĩnh sợ rằng Lương Vĩnh Kỳ thực ra chẳng hề có tình cảm đặc biệt với cô.
Bầu không khí lại rơi vào sự im lặng đến mức ngột ngạt.
Lương Vĩnh Kỳ là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Anh nhớ em từng nói muốn tìm một nhiếp ảnh gia có phong cách phù hợp để chụp ảnh theo hướng phim nghệ thuật đúng không? Anh có một người rất ổn muốn giới thiệu cho em, bạn thân của anh, em cũng biết đấy, Khang tổng.”
“Có phải người chụp ảnh tư liệu cho đoàn phim mình không?”
“Đúng rồi.”
"Anh gửi số liên lạc của anh ấy cho em nhé. Sau này nếu có nhu cầu chụp ảnh, em có thể tìm thẳng Khang tổng." Nói rồi, Lương Vĩnh Kỳ gửi danh thiếp WeChat của Khang Tổng cho Kha Dĩnh.
"Cảm ơn anh nhiều nhé!" Kha Dĩnh thật sự cảm kích, không ngờ chuyện cô nhắc đến mấy ngày trước, anh vẫn còn nhớ.
Không khí lại rơi vào trạng thái yên lặng. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang món tráng miệng lên. Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm nĩa xiên một miếng bánh đưa vào miệng.
Lớp kem ngọt nhưng không ngấy, bánh bông lan mềm mại và thơm lừng. Cô lập tức giơ ngón cái lên, “Ừm! Ngon quá, không hổ danh là món đặc trưng của quán. Còn của anh thì sao, ngon không?”
Lương Vĩnh Kỳ cắn một miếng bánh trước mặt, “Cũng được lắm, em có muốn thử không?”
Anh lấy một chiếc nĩa mới, cắt một miếng bánh của mình rồi đưa đến trước miệng cô. Kha Dĩnh không do dự, cắn một miếng và thưởng thức.
Nhìn thấy đôi mày cô giãn ra, anh biết ngay là vị bánh không tệ.
Lương Vĩnh Kỳ lấy máy ảnh từ trong túi ra, chụp một tấm hình của cô cùng với phần tráng miệng trước mặt. Anh xoay màn hình lại để cô xem, “Đẹp không?”
Kha Dĩnh gật đầu, “Có tiến bộ rồi đấy, cuối cùng cũng không còn những góc chụp ‘chết chóc’ như trước nữa.”
Lương Vĩnh Kỳ kiêu ngạo nói, “Trước đây anh chụp cho em đâu có xấu đến thế chứ? Anh còn đặc biệt tìm anh Khang học bổ túc sau khi quay xong nữa đấy, chẳng lẽ lại không tiến bộ?”
"Được rồi~ anh giỏi nhất luôn~" Kha Dĩnh lập tức nâng cao giá trị cảm xúc cho anh.
Không khí giữa hai người lại trở nên sôi động như trước. Sau khi ăn xong món tráng miệng, Lương Vĩnh Kỳ lái xe đưa cô đến rạp chiếu phim.
Kha Dĩnh đứng trước máy lấy vé, rút ra hai tấm, rồi đưa một tấm cho anh.
Lương Vĩnh Kỳ cúi đầu nhìn tên phim in trên vé—là một bộ phim khoa học viễn tưởng đang làm mưa làm gió gần đây, doanh thu phòng vé cũng rất ấn tượng.
Khi phim bắt đầu, cả hai ngồi cạnh nhau. Kha Dĩnh vừa xem nội dung vừa cầm điện thoại nhắn tin chia sẻ cảm nhận của mình—có lẽ đây chính là “bệnh nghề nghiệp” của một diễn viên.
Phim kết thúc, hai người bước ra khỏi rạp chiếu, trời đã ngả hoàng hôn.
Khi đi về phía bãi đỗ xe, cả hai đều có chút trầm mặc.
Lương Vĩnh Kỳ lén nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng lời nói thốt ra lại là: “Ừm... Anh có một người bạn, cậu ấy... trước đây từng nói với anh rằng, trong công việc, cậu ấy thích một người đồng nghiệp, hỏi anh nên làm thế nào. Anh nói anh không biết, vì anh không giỏi giải quyết vấn đề này.”
Kha Dĩnh lại chú ý đến một điểm khác, “Anh chưa từng yêu đương à?”
“Ừm, chưa từng.”
“Ừm... Em cũng có một người bạn. Cô ấy bình thường rất hoạt bát, nhưng khi đối diện với tình cảm thì lại rất nhút nhát. Khi gặp người mình thích thì không dám tiến lên. Cô ấy hỏi em phải làm sao. Em nói với cô ấy rằng, nếu đã thích người ta thì hãy dũng cảm một lần, hẹn anh ấy ra ngoài.”
"Vậy... người con trai đó có đồng ý không?" Lương Vĩnh Kỳ hỏi.
“Em đồng ý rùi nha ! Bạn em vui lắm, trước ngày hẹn hò, cô ấy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cuối cùng, cô ấy đã gặp được người con trai ấy, và họ đã có một ngày rất tuyệt vời.”
Kha Dĩnh nói xong, cố ý nhìn thẳng vào mắt anh.
Lương Vĩnh Kỳ mỉm cười, “Vậy... người bạn đó có thổ lộ tình cảm với cậu con trai ấy không?”
Kha Dĩnh lắc đầu, “Không, cô ấy muốn để câu nói đó dành cho chàng trai nói với cô.”
Lương Vĩnh Kỳ khẽ mím môi, do dự không biết có nên nói rõ lòng mình hay không. Dù họ quen nhau chưa lâu, nhưng nếu cứ đột ngột bày tỏ, liệu có quá vội vàng, quá đường đột không?
Khi còn đang lưỡng lự, họ đã đi đến bãi đỗ xe. Lương Vĩnh Kỳ vẫn như thường lệ, mở cửa ghế phụ cho cô trước khi lên xe. Trên đường về, Kha Dĩnh bất ngờ hỏi:
“Anh có nhiều cô gái từng ngồi ghế phụ xe anh không?”
Lương Vĩnh Kỳ nghiêm túc nghĩ một lúc, rồi trả lời, “Ngoài người thân trong gia đình, em là người đầu tiên.”
Và cũng là người cuối cùng, anh thầm nhủ trong lòng.
Kha Dĩnh không nói gì nữa.
Chiếc xe lướt đi trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã đến dưới chung cư của Kha Dĩnh. Anh đưa cô đến tận cầu thang, nhẹ giọng dặn dò, “Lên nhà nhớ cẩn thận, về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Lương Vĩnh Kỳ sững người, dường như thời gian trong khoảnh khắc này đã ngưng đọng.
Anh mở to mắt nhìn Kha Dĩnh, trong đầu trống rỗng, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn bao giờ hết.
Kha Dĩnh khẽ đỏ mặt, dường như chính cô cũng không thể tin rằng mình thực sự đã làm như vậy. Cô mím môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon nhé.”
Rồi cô xoay người chạy nhanh vào trong tòa nhà.
Lương Vĩnh Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, như thể vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cô.
Bỗng nhiên, anh mỉm cười, trong ánh mắt dâng trào một cảm xúc mãnh liệt.
Lần này, anh sẽ không do dự nữa.
Lương Vĩnh Kỳ nhất thời đứng hình, não bộ như tạm thời ngừng hoạt động, cả người hóa thành tượng đá, không thể phân biệt nổi đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ.
Kha Dĩnh trong khoảnh khắc bốc đồng đã hôn anh, giờ phút này lý trí quay trở lại, cô chợt cảm thấy xấu hổ. Cô vội vàng để lại một câu "Ngủ ngon" rồi quay người chạy lên lầu như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Lương Vĩnh Kỳ hoàn hồn, nhìn theo bóng dáng hấp tấp rời đi của cô, theo bản năng đưa tay chạm nhẹ vào môi mình.
Dù trên phim họ đã hôn nhau vô số lần, nhưng lần này lại khác.
Lần này, không còn là diễn xuất, không còn là lời thoại được viết sẵn, mà là một nụ hôn xuất phát từ tình cảm chân thật.
Ngắn ngủi, nhưng tràn đầy dũng khí.