Đông qua, xuân đang dần gõ cửa, ai ai cũng mong chờ ngày xuân ấm áp, hoa nở khắp nơi, vạn vật hồi sinh.

Không khí ngày Tết dần tràn ngập trên các con phố ở Hoành Điếm, những quầy hàng bán đồ Tết bắt đầu được bày bán, ngay cả những chú mèo hoang ven đường cũng dần trở nên mũm mĩm hơn.

Giấc mộng sắp sửa bắt đầu.

____

Hoành Điếm vẫn luôn nhộn nhịp như mọi khi, đoàn làm phim "Ngũ Phúc Lâm Môn" cũng chính thức khởi động hành trình tạo nên giấc mộng trong mùa xuân này. Quá trình quay phim thường không diễn ra theo trình tự cốt truyện, đôi khi ngay cảnh quay đầu tiên đã phải diễn một phân đoạn thuộc phần sau của câu chuyện.

Và một trong những cảnh đầu tiên mà hai diễn viên thủ vai cặp đôi "Hảo Cảnh Tương Chiếu" phải thực hiện chính là cảnh “cưỡng hôn ba lần liên tiếp” đầy mãnh liệt.

Lần đầu hợp tác, còn chưa hoàn toàn quen thuộc với nhau, Lương Vĩnh KỳKha Dĩnh đều có chút ngại ngùng. Đang giữa trời đông giá rét, trước khi chính thức bắt đầu quay, nhân viên đoàn phim mang đến cho họ ly trà gừng ấm nóng.

Cả hai khoác lên mình áo phao dày, ngồi trên giường sưởi, vừa uống trà gừng vừa trò chuyện.

Lương Vĩnh Kỳ bỗng nói: "Đợi lát nữa uống xong miệng toàn mùi gừng cho xem."

Kha Dĩnh cười tít mắt: "Tôi có kẹo cao su đây, anh đừng mong làm tôi ngửi phải dù chỉ một chút!" Nói xong, cô còn tỏ vẻ đắc ý.

Nói xong còn tỏ vẻ đắc ý.

Lương Vĩnh Kỳ khẽ cười, bắt đầu trêu cô: "Lấy giùm tôi củ tỏi của tôi mang sang đây đi."

Kha Dĩnh lườm anh: "Thế thì tôi sẽ lên Weibo tố cáo anh đấy."

Lương Vĩnh Kỳ tiếp tục trêu chọc: “Có sầu riêng không?”

"Sầu riêng thì có thể, tôi thích ăn sầu riêng!"

Lương Vĩnh Kỳ bị sự đáng yêu của cô làm cho rung động, vui vẻ cười tít mắt. Bầu không khí ban đầu có chút ngượng ngùng vì xấu hổ cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Sau đoạn hội thoại vừa thú vị vừa có phần táo bạo ấy, thấy tâm trạng cả hai đã dần thoải mái, đạo diễn liền yêu cầu họ chuẩn bị quay. Trước khi vào cảnh quay chính thức, họ tập trước các động tác trên giường, điều chỉnh góc độ, cách thể hiện tình cảm để tạo ra không khí phù hợp cho phân cảnh này.

"Phải thật lãng mạn."

Trong lúc diễn tập, Lương Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cô, bỗng có cảm giác như đang mơ vậy.

Đạo diễn hô: "Action!"

Cả hai nhanh chóng nhập vai. Với Kha Dĩnh, những cảnh thân mật như thế này chẳng phải thử thách gì lớn, cô đã có nhiều kinh nghiệm.

Đây là một phân cảnh vô cùng quan trọng trong câu chuyện của họ. Vì muốn tìm một lang quân tốt cho người chị gái Quỳnh Nô còn chưa xuất giá, Hảo Đức đã để mắt đến chàng thư sinh mới nhậm chức trong nha môn – Tiều Độ. Cô mang đến cho chàng những món ăn do chính tay chị gái mình làm, nào ngờ vừa bước vào cửa thì lại chạm mặt Thẩm Tuệ Chiếu.

Tối hôm ấy, Hảo Đức mang thuốc đến cho anh. Vì ghen tuông, Thẩm Tuệ Chiếu uống xong liền đuổi cô đi. Nhận ra sự ghen tuông của anh, cô cố tình trêu chọc, còn lấy ra ngọc đai mà anh đã lén giữ lại để tặng cô.

Tuệ Chiếu kiên quyết không chịu thừa nhận tình cảm của mình, muốn giành lại ngọc đai thì liền bị Hảo Đức cưỡng hôn liên tiếp ba lần. Cô cố tình đùa cợt, nói những lời chọc tức anh:

“Hẹn ước cũng phá rồi, lời thề cũng bội rồi, vậy mà Tam ca vẫn lạnh lùng vô tình, nhất quyết không chịu theo ta.”

“Quả nhiên là người tu hành từ nhỏ, đạo tâm kiên định, chẳng dễ lay động bởi trần tục…”

“Đêm nay xin thứ lỗi cho ta đường đột, mong Tam ca đừng trách.”

Nói xong liền định bỏ đi, nhưng cuối cùng, Thẩm Tuệ Chiếu không thể chối bỏ tình cảm của mình nữa. Anh kéo cô vào lòng, hôn cô thật sâu, rồi bế cô lên giường, màn hình dần trở nên mờ ảo, để lại không gian cho trí tưởng tượng của khán giả.

Sau khi hoàn thành cảnh quay, cả hai đứng trước màn hình giám sát, xem lại đoạn phim vừa ghi hình. Đạo diễn tỏ ra vô cùng hài lòng, cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, giơ ngón tay cái khen ngợi đối phương.

Trong lúc nghỉ ngơi, Kha Dĩnh bỗng hỏi:

"Phỏng vấn nhanh nào! Anh là người có hay làm những chuyện đầy tính nghi thức không?"

Lương Vĩnh Kỳ đáp ngay lập tức:

“Đương nhiên!”

“Ví dụ đi, anh từng làm chuyện gì cảm thấy đặc biệt trang trọng chưa?”

"Chẳng phải tôi đã chuẩn bị rất nhiều hoa lá cây cỏ cho em rồi sao?"

Anh tưởng cô đang hỏi về vai diễn Thẩm Tuệ Chiếu.

Kha Dĩnh ngơ ngác: "Có hả?"

Rồi cô hỏi tiếp: "Vậy nếu lần sau chúng ta lại hợp tác, anh muốn đóng dạng vai hay câu chuyện như thế nào?"

Lương Vĩnh Kỳ cười thầm. Mới quay được mấy ngày mà đã nghĩ đến lần hợp tác tiếp theo rồi sao? Nếu lần này là Hảo Đức theo đuổi Thẩm Tuệ Chiếu, thì lần sau…

"Để anh theo đuổi em đi."

Câu trả lời dứt khoát của anh khiến Kha Dĩnh hơi bất ngờ. Không biết có phải vì trà gừng hay không mà cô cảm thấy trong lòng có chút nóng lên. Cô vui vẻ nói:

Lương Vĩnh Kỳ trả lời dứt khoát và ngắn gọn, khiến Kha Dĩnh hơi sững lại. Không biết có phải do uống trà gừng hay không mà cô cảm thấy người hơi nóng lên, tâm trạng cũng phấn khởi hơn:

“Được thôi, lần sau chúng ta đóng một bộ phim hiện đại nhé?”

“Được, quay phim trinh thám đi.”

“Trinh thám á? Nghe hấp dẫn đấy. Tôi sẽ giết anh, giống như bộ phim trước của anh vậy.”

Lương Vĩnh Kỳ không nhịn được cười. Cái danh “Thánh quỳ”* của anh thực sự đã khắc sâu vào lòng khán giả rồi.
* Trong Mặc vũ nhân gian đó, sốp thì sốp vẫn nhớ cái hình ảnh ban xẻng của anh thui, chứ thấy ảnh quỳ bên đó cũm cũm thường chưa gấy ấn tượng bằng phân đoạn ban xẻng :))

 “Được thôi.” Anh cười bất lực. 

Kha Dĩnh lại hỏi tiếp: “Thế anh đã từng đóng bộ phim nào ngọt ngào chưa?”

Lương Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Chưa.”

“Ý là kiểu cứ hôn tới hôn lui, ôm tới ôm lui ấy.”

“Lần đầu tiên.”

Kha Dĩnh tròn mắt kinh ngạc: “Lần đầu tiên?!”
Lương Vĩnh Kỳ với giọng điệu vô cùng nghiêm túc giải thích:

“Đây là lần đầu tiên tôi thực sự có một cặp đôi yêu đương đúng nghĩa trên màn ảnh. Trước đây cũng có thể gọi là CP đấy, nhưng phần lớn vì tình tiết và nhiều lý do khác mà ngay từ đầu đã BE* rồi.”

*BE: Bad ending, dạng kết phim không có hậu, không đến được với nhau, hoặc c.h.e.t hết

Nói xong, anh khẽ cười chua chát.

Nhân viên đưa trà gừng cho họ bật cười xen vào: “Tình yêu ngọt ngào đấy nhé~”

Khả Dĩnh chớp mắt mấy cái, rồi nói một câu đầy bất ngờ: “Vậy là anh sống cũng khổ quá ha. Tôi cũng vậy mà, nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của tôi vẫn còn nguyên đấy.”

Lương Vĩnh Kỳ: “?”

“Em nói gì thế? Câu này mà cũng có thể nói ra à?”

Nếu không phải biết cô ấy từng đóng 《Hư Nhan》, có lẽ anh đã tin thật rồi.
Vừa hay biết nam diễn viên đóng cặp với cô ấy trong phim Hư Nhan là Thừa Lỗi, anh liền giả vờ làm động tác gọi điện thoại, trêu chọc em:

“Alo alo, Lỗi ca, em gái Kha Dĩnh của chúng ta vẫn còn giữ nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh đấy à? Vẫn còn à?”

Em bị hành động của anh chọc cười, bật ra hai tiếng:

“Đùa thôi, đùa thôi mà.”

Lương Vĩnh kỳ bất lực nhìn Kha Dĩnh: “Anh thực sự chịu thua em luôn rồi.”

____

Buổi tối sau khi đóng máy, cả hai người đều cùng nhau tẩy trang, đi bộ trên con đường rời khỏi phim trường. Hai người vừa đi vừa trêu nhau, cười nói rôm rả.

“Không phải anh nói chưa đóng cảnh này bao giờ sao? Sao kỹ thuật lại cao thế?”

“Học trong lúc làm thôi, anh là một học sinh ngoan biết nghiêm túc học tập đấy nhé.”

“Thật không? Sao có gì đó hơi đáng ngờ nhỉ? Hay là trước đây từng yêu đương rồi?”

“Này này, đừng có bịa chuyện về anh! Anh cũng giống Tam ca vậy, vẫn luôn là quý tộc độc thân, hiểu không? Câu này của em thật sự quá tổn thương anh rồi đấy, em đang nghi ngờ trình độ của một diễn viên chuyên nghiệp sao?”

“Được rồi được rồi, Tam ca là lợi hại nhất!”

Nhìn em ấy cười tít mắt, anh bỗng cảm thấy buồn cười. Người trước mặt rõ ràng là một cô gái trưởng thành, vậy mà có lúc lại đáng yêu như một cô bé vậy.

Thật ra, cô ấy là một người vừa tinh tế, vừa thú vị. Trong lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, anh cũng luôn để ý đến cô ấy cho dù vô tình hay cố ý, anh vẫn luôn quan tâm đến từng cử chỉ của cô ấy.

Những ngày gần đây, cứ đến tối sau khi xong việc trở về, cô ấy lại tẩy trang rồi ôm kịch bản học lời thoại. Không ít lần, Kha Dĩnh cầm kịch bản học đến ngủ quên lúc nào không hay. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng khi đến phim trường quay, vẫn không khỏi hồi hộp, lo sợ mình sẽ không diễn tốt.

Những lúc này, anh sẽ cố tình trêu chọc vài câu, kể vài chuyện hài hước để em thư giãn, đôi khi còn chuẩn bị vài món ăn vặt nhỏ để đánh lạc hướng sự căng thẳng của Kha Dĩnh.

Mấy ngày nay tiếp xúc, bản thân anh cũng nhận ra, bản thân mình đối với cô gái này giường như vô cùng thoải mái. Trong lúc nghỉ ngơi, hai đứa thường ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, từ quá khứ đến hiện tại, từ sở thích đến những thói quen thường ngày.

Anh vốn là người hướng nội, nhưng khi ở bên cô ấy lại có thể cười đùa vui vẻ, tán gẫu đủ thứ chuyện không dứt.

Ngoài việc nói chuyện, hai người họ còn rất thích chụp ảnh. Anh mang theo một chiếc máy ảnh đến phim trường, cô ấy cũng không kém cạnh. Hai đứa như trẻ con tiểu học, thi nhau xem ai chụp ảnh đẹp hơn. Tất nhiên, cuối cùng vẫn là em ấy thắng.

Đoàn phim còn giao cho bọn mình một nhiệm vụ nhỏ: viết “nhật ký tốt đẹp”.

Anh là người viết trước, mở sổ ra và viết bốn chữ lớn: “Nhật ký tốt đẹp”.

Kha Dĩnh ghé mắt nhìn, khen một câu: “Chữ viết cũng đẹp đấy chứ.”

Sau đó, cô ấy cầm bút viết về những chuyện xảy ra hôm nay dưới góc nhìn của Hảo Đức, rồi đưa cho anh để anh viết tiếp dưới góc nhìn của Thẩm Tuệ Chiếu. Cuối cùng, Kha Dĩnh ghi ngày tháng vào, còn bắt anh vẽ thêm một cái icon nhỏ ở cuối trang.

Hai người cứ thế vừa đi vừa cười đùa, con đường vốn tưởng xa xôi nay lại trở nên thật ngắn ngủi.

Anh đưa em đến gần xe riêng, đứng tại chỗ nhìn em bước lên xe rồi vẫy tay tạm biệt, sau đó mới quay người rời đi.

Xe của hai đứa không cách nhau quá xa, nhưng cũng mất vài phút đi bộ.

Anh vừa bước được vài bước, đã nghe thấy tiếng em gọi.

Anh quay đầu lại, thấy em tựa vào cửa xe, ánh mắt vẫn dõi theo anh.

“Anh đi đường cẩn thận, trời lạnh, đường trơn, coi chừng trượt ngã đó.”

Anh không nhịn được bật cười:

“Hahaha, được rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải quay sớm đấy.”

Nói xong, anh còn giục em nhanh chóng vào trong rửa mặt rồi đi ngủ.

Khi về đến xe, anh đóng cửa lại, nhưng rồi lại len lén kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về phía xe của em.

Một lúc sau, anh lấy máy ảnh trong túi ra, lật xem từng bức ảnh chụp trong ngày, rồi chuyển sang điện thoại, chọn vài tấm gửi cho em qua WeChat.

Làm xong những việc đó, anh nằm xuống giường, nhớ lại khoảnh khắc khi quay cảnh hôn, khi đôi môi chạm nhau. Bề ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể lại nóng bừng, đến tận lúc quay xong vẫn cảm thấy tê tê, ngưa ngứa.

Anh tự trấn an mình: “có lẽ là do chưa quen với việc đóng cặp với em, nên vẫn chưa thích ứng được thôi.”

Nhưng có lẽ, chính bản thân anh ấy không hề nhận ra rằng—

Mùa xuân đã lặng lẽ đến, cây cỏ bắt đầu vươn mình, rồi dần dần đâm chồi nảy lộc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play