Nói đến thì cách đây không lâu, vị Nam Thiên Đế của Bất Chu Sơn kia cũng

phải đối mặt với hoàn cảnh quẫn bách như vậy.

Nhưng mà Sở Hi Thanh có bá đạo hơn ở Bất Chu sơn, thì cũng không thể dao

động địa vị và lực thống trị của Nam Thiên Đế ở Bất Chu sơn.

Còn hắn thì lại khác, trận chiến ngày hôm nay, hoàn toàn có thể quyết định lòng

người của toàn bộ Thần Châu!

Đại Ninh bị Sở Hi Thanh đánh đến tận cửa mà còn không làm được gì, vậy thì

sao có thể làm cho người thiên hạ tin tưởng mình có thể trấn áp tên nghịch tặc

này?

Đặc biệt là đám danh gia vọng tộc ở địa phương, và những thế lực trên giang hồ

kia, bọn họ nhất định sẽ dao động.

Kiến Nguyên đế hiểu rõ đám người này.

Đám sài lang này không có lòng trung thành gì đáng nói cả. Một khi Đại Ninh

hiện ra xu thế suy tàn, bọn họ sẽ ruồng bỏ triều đình mà không do dự!

Điểm này, có thể thấy được đại khái từ đám văn thần đang quan sát ở phía xa xa

kia.

Mà lúc này, toàn bộ thành Vọng An đã sôi trào.

Bắt nguồn từ tiếng nổ mạnh ở hoàng cung, khiến cho toàn bộ người trong thành

đều phát hiện biến cố ngày hôm nay.

Càng ngày càng nhiều người tụ tập về phía hoàng cung, bọn họ đều tự nhận

mình có đủ thực lực tự vệ.

Thực lực không đủ thì đều nghĩ biện pháp chạy đến nơi cao, có tầm nhìn thoáng

đãng, rồi dùng các loại phương pháp để quan sát phía hoàng cung.

“Người đứng trước hoàng cung là Vô Cực Đao Quân!”

“Đúng là hắn, Thiên Vô Nhị Nhật, Che Tổ Tuyệt Kim Sở Hi Thanh!”

“Ta đệch, vị này thế mà lại trực tiếp giết vào thành Vọng An! Dũng khí này thật

sự làm cho người ta bội phục!”

“Có gì đáng ngạc nhiên? Ta nghe nói một tháng trước, Sở Hi Thanh đã từng

chạy đến Bất Chu sơn, dùng Thần Ý Xúc Tử Đao trấn áp toàn bộ bất Chu sơn,

khiến cho Nam Thiên Đế cũng không dám xuất chiến. Thành Vọng An dù là

đầm rồng hang hổ, nhưng cũng không thể so với Bất Chu sơn.”

“Hắn muốn làm gì? Trực tiếp làm thịt thiên tử à?”

“Khí thế thật là mạnh! Hắn vẫn tiến lên! Thừa Thiên Môn và Đoan Môn đã sụp

rồi, bây giờ là Ngọ Môn!”

“Móa! Toàn bộ tường thành bên ngoài hoàng cung đều sụp đổ rồi, đây chính là

‘Ngũ Sắc thần nê’ và ‘Thiên Thanh Thạch’ đấy, tài liệu cứng rắn như vậy mà

cũng bị ép vỡ.”

“Đây chính là Vô Cực Đao Quân? Đây chính là Thiên Vô Nhị Nhật, Che Tổ

Tuyệt? Dốc hết sức liền có thể trấp áp toàn bộ đại nội, thậm chí là toàn bộ triều

đình Đại Ninh. Lợi hại! Vị này còn bá đạo hơn cả Lý Trường Sinh ngày xưa.”

“Như vậy mà triều đình còn muốn bình định Sở Hi Thanh? Có người nói hơn

900 vạn tướng sĩ đã tập trung ở dọc tuyến sông Thiên Hoài và sông Thần Tú,

lúc nào cũng có thể vượt xông. Nhưng nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ bọn họ không

thể qua sông rồi.”

Có người lại phát hiện tình hình bên phía đám quan văn không đúng lắm.

“Thú vị, các ngươi nhìn Thái phó và mấy vị đại thần kìa, tất cả đều thờ ơ lạnh

nhạt, không hề có ý định ra tay.”

“Không chỉ là vậy! Còn có một chút đại thần còn không thèm lộ mặt luôn kìa.”

“Cái này không có vấn đề mà? Đối phó với Thần Ý Xúc Tử Đao của Vô Cực

Đao Quân, không phải nhiều người là được. Các ngươi không thấy đám đại

tướng kia cũng trốn trong trận pháp của hoàng cung, không dám ra ngoài sao.”

“Ha ha! Bọn họ không dám đi ra ngăn cản Sở Hi Thanh, nhưng đi vào hoàng

cung hỗ trợ thì vẫn có thể. Càng nhiều nhất phẩm nhị phẩm, thì trận pháp trong

cung lại càng mạnh mà.”

“Đúng thế! Mọi người đều nói Kiến Nguyên đế đã làm mất lòng các thể gia, ta

vốn còn không tin lắm.”

“Mọi người nhìn kìa, Ngọ Môn sụp rồi! Sụp rồi!”

Đúng lúc này, toàn bộ tiếng bàn luận ầm ĩ ở thành Vọng An chợt yên tĩnh lại.

Âm thanh bốn phía càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể nghe thấy.

Mà Sở Hi Thanh đứng trước Ngọ Môn đã sụp đổ lại nhướng mày lên, nhìn về

phía thanh niên có dung mạo kỳ lạ ở trước mặt.

Người này mặc một chiếc áo bào đen rộng rãi, ngũ quan anh tuấn, da thịt toàn

thân lại như trong suốt như thủy tinh.

“Quốc sư Đại Ninh!”

Sở Hi Thanh tay đè thanh Thiên Lý Chiêu Nhiên đao, khóe môi khẽ cong lên,

tựa như cười mà không phải cười: “Ta nên gọi ngươi là Vũ Côn Luân, hay là

Chập Long Ứng Kinh Chập?”

“Mặc là Vũ Côn Luân hay là Ứng Kinh Chập, thì đều là ta!”

Sắc mặt Vũ Côn Luân bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh: “Mời Đao Quân rút lui đi,

hôm nay có ta ở đây, Đao Quân không thể bước vào hoàng cung một bước!”

Sở Hi Thanh lại hiện ra vẻ châm biếm: “Biện pháp chống lại Thần Ý Xúc Tử

Đao của ngươi, chính là để toàn bộ bách tính nơi này đều nhập mộng?”

Thủ đoạn của con Chập Long này giống hệt với thủ đoạn của đám người Chu

Bất sơn đã dùng.

Nhưng Mộng Huyễn chi pháp của kẻ này thực sự là đáng sợ.

Chỉ chớp mắt mà đã làm cho tất cả người dưới tam phẩm ở thành Vọng An rơi

vào trạng thái ngủ mơ.

“Biện pháp này tuy vụng về, thế nhưng lại rất hữu dụng!”

Theo Vũ Côn Luân chắp tay hai trước ngực, gạch đá dưới chân hắn lập tức hóa

thành tinh thể… cảnh này giống hệt với lúc Lý Trường Sinh đánh vào hoàng

cung.

Nhưng cũng có chỗ khác biệt, đó là phía sau Vũ Côn Luân xuất hiện một màn

sương mù rất dày, có thể mơ hồ nhìn thấy một con Cự long thủy tinh cực lớn

đang qua lại ở bên trong sương mù

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play