Tần Thắng lại nghiêm túc ôm quyền: “Lúc trước ta đã nói với thiếu thành chủ,

Tẫn mỗ đến đây là để chiêu an.”

“Chiêu an?” Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi mỉm cười: “Trưởng Tôn gia

chúng ta là kẻ địch sống còn của Đại Ninh, ân oán tích lũy ngàn năm, không

chết không thôi! Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin?”

“Trước khác nay khác! Trước kia Thần Châu không có Sở Hi Thanh. Thù hận

của Đại Ninh và Trưởng Tôn gia, cũng không phải không thể hóa giải.”

Tần Thắng lại thản nhiên lấy ra một phong thánh chỉ: “Bệ hạ rất có thành ý, đây

là ý chỉ do đích thân bệ hạ viết.”

Trưởng Tôn Nhược Ly thản nhiên tiếp nhận phong thánh chỉ kia.

Nàng liếc mắt nhìn qua, sắc mặt nhất thời hơi ngưng lại.

Thánh chỉ này chẳng những có con dấu của Kiến Nguyên đế, mà còn có hoa văn

12 con rồng màu đỏ son.

Tên cẩu hoàng đế này lại dùng ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại

trận’ để đảm bảo, định ra một phần Thần khế.

“Bệ hạ nguyện sắc phong Thiếu thành chủ làm Cực Đông Vương, đất phong

chính là Hạch Châu và đảo Tuyền Lâm ở phía đông quận Thương Hải, tước vị

thế tập! Cũng nguyện thúc đẩy việc thiếu thành chủ trở thành thần tử của âm

Thần điện hạ.”

Tần Thắng chắp tay: “Nhưng cái này không phải là không có điều kiện, đầu

tiên, thiếu thành chủ và công chúa phải phối hợp với triều đình tiêu diệt Trưởng

Tôn Nhược Lam và dư nghiệt! Việc này cũng là một chuyện tốt với chư vị ngồi

đây.”

Trưởng Tôn Nhược Ly nghĩ thầm, đây đương nhiên là chuyện tốt!

Ít nhất thì cũng có thể để lòng quân ổn định, không lo Trưởng Tôn Nhược Lam

kéo hết tướng sĩ đi.

Nhưng Trưởng Tôn gia và Đại Ninh có thù sâu như biển.

Nếu như liên thủ với triều đình để tấn công đồng bào Băng Thành, cũng không

biết thuộc hạ của bọn họ có tiếp thu được không?

Sắc mặt Trưởng Tôn Nhược Ly lạnh lùng, quét mắt nhìn đám tướng lãnh trong

lều, chỉ thấy đa số những người này đều biến ảo không ngừng, do dự bất định.

Chỉ có cực ít người là thản nhiên như không.

“Ngoài ra, bệ hạ còn có thể sắc phong thiếu thành chủ làm Tổng đốc Hạch

Châu, đô đốc quân sự trên biển, chấp chưởng tất cả bộ hạ cũ của Băng Thành,

xây dựng tam quân là Hoành Hải, Định Hải và Trấn Hải. Bệ hạ hi vọng thiếu

thành chủ có thể dụng binh trên biển, cắt đứt con đường vận chuyển của năm

châu bắc vực và Đông Châu.”

Tần Thắng nhìn ra Trưởng Tôn Nhược Ly đang do dự và động tâm, ánh mắt hắn

lóe lên: “Cái này cũng là thành ý của bệ hạ! HIện giờ nghịch tặc thế lớn, bệ hạ

muốn mượn lực lượng của thiếu thành chủ, công chúa điện hạ và chư vị ngồi

đây để bình định nghịch tặc.”

Trưởng Tôn Nhược Ly suy tư.

Nàng nghĩ lời này của Tần Thắng không phải là giả.

Kiến Nguyên đế đang cần dùng người, không đến mức sẽ trở mặt trong thời

gian ngắn.

Trước khi Sở Hi Thanh bại vong, bọn họ đều an toàn.

Bọn họ cũng có thể mượn lực lượng của Đại Ninh để lớn mạnh bản thân, khôi

phục nguyên khí.

Nhưng không thể đáp ứng đơn giản như vậy, nên bàn điều kiện thì vẫn phải bàn,

ngoài ra còn phải nghĩ cách động viên tướng lãnh bên dưới.

Trưởng Tôn gia và Đại Ninh tuy có thù sâu như biển, không chết không thôi.

Nhưng mà bây giờ, nhất định phải ưu tiên truyền thừa của Trưởng Tôn gia

trước.

Trưởng Tôn Nhược Ly mới nghĩ đến đây, thì có hai đạo tin phù bay vào trong

lều.

Một đạo rơi vào tay Tần Thắng, một đạo xoay vòng giữa Trưởng Tôn Nhược Ly

và Trưởng Tôn Binh Quyền, cuối cùng dừng lại trước Trưởng Tôn Nhược Ly.

Trưởng Tôn Nhược Ly cầm tin phù lên xem, nhất thời biến sắc mặt.

Sở Hi Thanh đã đánh bại Họa Thiên Thần Kích – Lý Vô Địch hạng 14 Thiên

Bảng, chỉ dùng hai khắc để chém giết!

Nội tâm của Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi dao động.

Lẽ nào thực lực của Sở Hi Thanh lại mạnh như vậy? Mạnh đến mức liên tục

chém sáu vị Thiên Bảng!

“Công chúa yên tâm! Vị Họa Thiên Thần Kích này cũng không phải người cam

tâm bị thần linh khống chế, người này chết, nhất định là có nguyên do khác.

Không cần đánh giá thực lực của Sở Hi Thanh quá cao.”

Tần Thắng chắp tay: “Các thần nhất định sẽ dốc hết sức lực để ngăn cản Vấn Tố

Y lên phương bắc, bọn họ đã chuẩn bị sát chiêu cho Sở Hi Thanh, chỉ là chưa sử

dụng thôi.”

Hắn nói một nửa thì lại cảm thấy không thích hợp, liền cười xấu hổ: “Đương

nhiên công chúa cũng không cần lo lắng, Vấn thành chủ đăng thần là chuyện tốt

của nhân tộc ta, các đại thần tông và bệ hạ sẽ toàn lực thúc đẩy việc này. Nhưng

mà việc này không thể đi qua tay của Sở Hi Thanh và Vô Tướng thần tông! Còn

nữa…”

Tần Thắng hơi dừng lại, lạnh giọng nói: “Công chúa tốt nhất là quyết định

nhanh lên! Chúng ta nhất định phải vây quét Trưởng Tôn Nhược Lam trong thời

gian ngắn nhất, sau đó rút khỏi quận Thiên Hải, bằng không thì sẽ rất phiền

phức.”

Hắn cho rằng Sở Hi Thanh nhất định sẽ chết trên đường, chết trên tay các thần!

Cái thằng nhãi ranh kia không thể bình yên vô sự đến quận Thiên Hải được.

Nhưng mà bọn họ lại không thể không đề phòng chuyện chẳng may.

Một khi Sở Hi Thanh tiến vào phạm vi ngàn dặm quanh đây, vậy thì không chỉ

ảnh hưởng đến việc chiêu hàng của triều đình, mà binh mã của triều đình còn

trở thành khởi nguồn cho lực lượng của Sở Hi Thanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play